Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2002

Chúc mừng các bác nhà ta....

TOPIC GỐC: http://ttvnol.com/threads/chuc-mung-cac-bac-nha-ta.78949/

Chúc mừng các bác nhà ta....

Chúc mừng các bác Tân Hội trưởng, Hội phó, hội đó hội đây, Hội từ hôm nay hội sang ngày khác.

Nhớ từ những thuở nào mở nước, Hội trưởng Wow đã nức tiếng đồn, rồi ngày kia một buổi chiều buồn, nàng quyết định thôi không làm nữa

Cuộc họp tháng ba Choc dù là nữ, cũng quyết làm rạng rỡ cửa nhà. Một lời đã nói ra, anh hào đều bá ứng.

Nhớ khi đó Cachep làm Cố vấn, có soạn ra Điều lệ chi li. Rằng mỗi vai trò to lớn kia, có nhiệm kỳ nửa năm là hết.
Các bác nhà ta thẩy đều lấm lét: Làm nửa năm thì đến khi nào, và nếu không ai thay thế thì sao, làm đến khi mút mùa luôn nhỉ?

Thời gian trôi nhanh hơn suy nghĩ. Mấy mùa trăng, bẩy tháng đã qua nhanh. Kể từ khi Hội tháng bẩy loanh quanh, đến nay đã là thêm ba tháng.
Hội trưởng Choc từ khi bận rộn, đã để nhiệm vụ kia lơ lửng giữa trời. Này kêu này gọi này mời, mà mãi không có được người thay thế.

Lão này giờ đi chơi bốn bể, hôm nay bỗng nghe tin mà thấy hởi cả lòng. Bởi cụ cố Bùi Việt lưng (chưa) còng, đã sẵn sàng không nề hà khó nhọc.

Ơi cụ cố của em, anh hùng của thời đại mới
Ơi cụ cố của bạn, con người rất vững niềm tin
Em mong rằng cụ cố sẽ kiếm tìm
Được cụ cố bà để cùng nhau tiến bước
Nhưng em cũng xin nói trước:
Nếu vì cụ cố bà mà cố bỏ anh em
Thì rồi cụ sẽ biết cho xem, sẽ chẳng ai đến đưa phong bao ngày đám cưới..... 


-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng


Cái chân hội phó ngày xưa
Vốn là khó nhọc có chừa ai đâu
Từ khi Mèo Ú làm dâu
Khiến Sư Tử Móm để sầu anh em
Chàng vui thú vợ con nhà cửa
Chẳng dám qua thăm thú chị em
Nàng Xương Rồng, không trồng mà mọc
Sau bữa ở chùa, bỗng chốc oai danh
Nàng hăng hái nhưng rồi cũng đành
Để anh em nhà ta thất vọng.
Nàng ơi, đừng buồn đừng khóc
Mọi người luôn ở bên nàng bất cứ lúc nào.
Hôm nay mọc hai vì sao mới
Bà chị Lan Đài và chàng Dân Miền Núi
Úi giàng !! A Lúi
Landai từ thuở xa xưa, đã mang tiếng là nhà từ thiện. Lần đầu khi đến chùa Thất Lục, vai vác tay mang nào bị nào quà, để dành cho trẻ nhỏ người già, đang trông đợi nơi Làng Canh hồi đó.
Từ nhân vật bí hiểm không ai tỏ, bỗng chốc thành người chị dịu hiền. Nhưng mà đừng lầm tưởng, mắc mưu liền, cũng đáo để chứ không vừa đâu nhé.
Còn chú Danmiennui, từ Hội làng tháng tư đã rất đỗi nổi danh. Kết Choc kia làm chị rõ nhanh, rồi tham gia như là lốc cuốn. Này cà phê, này rượu đêm, chân gà nướng, này hội kem, gian hàng Đại hội suốt ngày. Cho đến hôm nay, gánh trên vai nhiệm vụ.
Chúc cho hai con người dũng cảm
Và cũng rất đỗi đáng yêu
Mỗi ngày niềm vui thật nhiều
Và đem lại niềm tin cho bao người khác nữa.

_______________
Thiện tai thiện tai


Thứ Tư, 23 tháng 10, 2002

Những ngày đi xa

Nguyên gốc: http://ttvnol.com/f_260/123676

23/10/2002

Ảnh ngày chia tay chỉ còn có một tấm này. Cảm ơn mọi người đã tiễn Chitto.



Vậy là đã đi xa Hà Nội, xa mọi người được 10 ngày rồi.
Mười ngày trước, 12 tháng 10, ra sân bay tiễn mình có những ai. Thật vui vì khi đó có những người bạn ở bên, để qua cánh cửa khu vực cách ly, nhìn thấy những cánh tay vẫy, những người thân thiết.

Khi đó bên cạnh gia đình, bạn cấp 3, còn có những thành viên 7XHN, tức là những người đã thực sự là người thân của Chitto. Tập thể này đã là một phần trong cuộc sống của mình, vui buồn yêu ghét....

Hôm nay đáng ra lên phòng máy tính để ngồi học, nhưng thế nào lại vào đây đọc, như một thói quen đã 2 tháng nay, không thể nào bỏ được. Thực ra từ khi sang đây, không ngày nào không vào đây đọc, nhưng hầu như không viết được gì, đóng góp được gì.
Gặp mọi người, nhiều tâm trạng khác nhau, nhiều tình cảm khác nhau.

Trong 7XHN đến mình là người thứ mấy đi xa nhỉ? MrloveHN, Bigdoremon, XIM ? và sẽ còn ai nữa ? Dù có không ở bên mọi người, nhưng mình tin rằng không ai có thể quên 7XHN này đâu.

Bây giờ không còn là Mod nữa, không còn hiểu được mọi người nhiều nữa, nên cũng chẳng dám nói nhiều, viết nhiều kẻo lại thành người lắm chuyện.
Nhưng quả thật thông tin quá nhiều chiều, đến mức không còn biết tin, biết dựa vào đâu nữa.

Đã tưởng trước khi mình đi, đã nhiều chuyện rồi, ai ngờ giờ còn đông đúc hơn nữa.
Mọi người ơi, bình tâm nằm ở đâu vậy? Hay là Chitto không còn gặp mọi người nên không hiểu được nữa? Mỗi lần vào đây là mong muốn thấy mọi người vui vẻ, hỏi thăm nhau, gần gũi nhau, chứ không phải là đọc những bài dài thật dài mà cũng buồn thật buồn.

Ở đây người ta lạnh lùng với nhau. Cũng may kiếm cả trường được 7 người Việt, gặp nhau nói chuyện, nhưng cũng chẳng phải lúc nào cũng thế.
Bởi vậy mới mong có được phút giây thư giãn online, để gặp mọi người.

Trong lòng phân vân tự hỏi: Không biết nếu mình ở nhà, thì có giúp giải quyết được gì không, hay lại chỉ làm cho mọi chuyện rắc rối thêm, mệt mỏi thêm?

Không biết khi mình không còn quản lý forum này nữa, thì với mọi người có thấy thoải mái hơn, vui hơn hay không?

Không biết chính bản thân mình rồi sẽ thấy vui hơn hay không khi chẳng còn một chút trách nhiệm, một chút nghĩa vụ nào nữa với tập thể này của mình?

Thôi chẳng nói gì hơn được. Chẳng qua là ý nghĩ trong chiều đang mưa, không thể lên thư viện được nên phải ngồi ỏ phòng máy.

Rất mong có được lời nói của Big, XIM trong này, như những lời tâm sự của những người không ở nhà nhưng vẫn có tấm lòng với 7XHN.

(mặc dù không còn làm Mod nữa, và sẽ không tham gia quản lý forum nữa, nhưng bqt chưa cắt quyền, nên mình sẽ tạm dùng khả năng đó trong topic của mình, tránh mọi tranh cãi ở đây).
 
___________________________________



Trước kia tham gia bao nhiêu buổi offline, cũng không thể nào nhớ nổi nữa.
Bao gương mặt đã gặp, đã nói chuyện, không biết được nữa.
Đã viết lên bao nhiêu thông tin, bao nhiêu chuyện vui, buồn, không còn trong tâm trí nữa.

Đến bây giờ vẫn muốn thế, chỉ mỗi không có thời gian, và chính mình không cho phép dành quá nhiều trong khi có nhiều điều quan trọng hơn còn chưa làm được.

Bây giờ đứng ở chỗ người chỉ online được, mới thấy những điều phiến diện sẽ gây đến những gì.

Ngơ ngẩn, trống trải. Ở đây cũng chả khác ở nhà khi mà có thể viết ra điều mình nghĩ, nhưng chưa chắc làm được điều mình muốn làm.

Nơi xứ người nắng vàng cũng lạnh
Cánh chim chiều sao mà thấy hoang mang
Quanh ta đấy bao người mà vắng quá
Lạnh ở trong làm hồn bỗng khô khan

______________________________________________________________________

24/10/2002

Viết dài cũng chẳng làm gì, mà sao vẫn viết dài?

Hôm nay nói chuyện với cô bé Việt Kiều sang Pháp đã 10 năm. Cô bé chả nhớ mấy về Hà Nội. Mình cũng chả nhớ mấy về Hà Nội, vì hình như HN đã thành một phần của mình, đến nỗi ở đâu cũng có thể nghĩ là Hà Nội.

Này nhé, con đường đi từ nhà đến trường, mỗi ngày cuốc bộ hết 30 phút, nhưng cũng không thấy là xa. Bởi phố nhỏ, cây cối, vắng vẻ, tha hồ suy nghĩ mà chẳng sợ ai làm phiền. Có thể tưởng tượng rằng đang ở HN cũng chẳng sao.

Cũng ướt át, bẩn thỉu vì lá mục như những ngày mưa ở HN, cũng cái rét kiểu đó, cái rét của ánh nắng mặt trời dù rực rỡ vẫn không làm ấm được cơn gió cắt vào người. Đứng nơi bóng râm lập tức lạnh ngay. Giống ở nhà thế.

Cũng chẳng khác ở ta là mấy, khi ngày ngày nấu cơm ăn sáng, ăn trưa ăn tối, cũng các món thường ngày, có khi còn ngon hơn là tự nấu ở nhà rồi ăn một mình ấy chứ. Lại còn sướng hơn là luôn dùng nước nóng để rửa bát....

Mà quanh đây sao dân châu Á nhiều thế không biết. Dân Tầu đầy rẫy khắp nơi, cứ như ở đây là vùng kinh tế mới của nó không bằng, nghe cứ xủng bà là xoẻng khắp nơi. Đầu đen nhiều gấp mấy lần đầu vàng.

Ngẫm ra ở nhà ta cũng có nhiều cái hay. Ở đây chúng nó dùng bếp gas vẫn phải bật lửa dí vào bếp bà con ạ, lơ mơ không quen là cháy tay như chơi, mà cháy tay còn là may, có khi còn cháy nhà nữa ấy chứ.

Chúng nó tôn trọng luật lệ giao thông lắm, đèn đỏ dù chẳng có ma nào cũng đứng hết cả lại chờ, xếp một dẫy xe nối đuôi nhau. Mà của đáng tội là đèn đỏ lại phụ thuộc vào người đi bộ ngang đường. Anh muốn qua đường thì ấn đèn cho nó đỏ, để xe dừng lại mà sang.
Ấy thế mà cái ngã tư gần nhà, hai ngày hai vụ đụng xe. Vụ trước thằng này đâm vào đít thằng kia rồi bỏ chạy mất dép, vụ sau thì cái xe bẹp dúm, để đấy đến gần một tuần chưa thấy lôi đi.

Hôm trước chẳng hiểu ngày gì mà chúng nó dọn nhà, vứt các thứ ra đầy đường. Cả tivi, máy giặt cũ hỏng, bàn ghế....
"Ai đồng nát đê ê ê ê ê ê......" - chả nhẽ lại đứng giữa đường mà rao lên như thế....

________________________________________________________________________
26/10/2002

Sáng thứ bẩy, weekend thứ hai ở đây. Cũng khác với lần trước, vì đã ổn định cuộc sống và chuyện học như thế nào cũng đã rõ ràng hơn.

Bên cạnh hai ông người Việt đang cắt tóc cho nhau. Đỡ tốn 5 bảng . Tiếng kéo loẹt xoẹt, nghe vừa quen vừa lạ. Không nhanh gọn chuyên nghiệp như tiếng kéo vẫn thường quen, nhưng đúng là tiếng kéo cắt tóc Việt Nam không lẫn vào đâu được.
Lại nhớ đến tiếng kéo cắt thịt bò khô của hàng nộm ở phố Hồ Hoàn Kiếm.

Cắt tóc trong nhà, dù căn phòng bé. Không ra ngoài được vì ngoài trời lạnh quá. Dù nắng mà vẫn lạnh. Trời trong xanh thật đẹp, mây trắng.... mà sao lạnh thế.

_________

Đêm qua lần đầu tiên ngủ mơ.

Có thể vì lần đầu đi ngủ sớm thế, 11h đã ngủ rồi, còn bình thường toàn 2h mới ngủ (nên toàn được chat với ai dậy sớm 8 giờ ). Còn tuần đầu dù ngủ sớm cũng toàn ngủ mệt.

Weekend, không phải lo nghĩ gì nhiều, mà cũng không phải bận tâm vì ổn định chỗ ở như tuần đầu nữa, nên thoải mái hơn).

Bởi vậy giấc ngủ đến không sâu, giấc mơ là điều sẽ đến.

Mơ thấy cuối tuần được về nhà, gặp người trong gia đình, nói chuyện, rồi lại chuẩn bị để đầu tuần bay lại sang đây cho tuần học tiếp theo. Giấc mơ cho cả ngày thứ bẩy và chủ nhật.
Để rồi cuối giấc mơ, lại thấy giục ông anh đi mua vé.

Thời gian trong giấc mơ ngắn và vội vàng quá, chỉ kịp gặp thầy để nhờ photo quyển sách vì photo ở đây đắt quắ (đúng như đang lo nghĩ).
Chẳng kịp gặp mọi người nữa. Mọi người đi đâu hết rồi ấy.

Thôi thế là tỉnh dậy, lại thấy ở đây, như đã xong một chuyến thăm nhà....

_________________________________________________________
27/10/2002

Sáng nay sao gió to thế. Kinh khủng.
Cái chỗ nằm ngay cạnh cửa kính. Nhà chúng nó làm thì quá nửa nhà là cửa kính, rồi kéo rèm che lại. Kéo hết rèm ra thì trong suốt.

Nhưng bên ngoài mưa nhỏ và gió ầm ầm, bên trong ấm áp và yên tĩnh. Bên ngoài thì sáng mờ, bên trong tối mờ.

Giờ này ở nhà đang là cuộc gặp mặt tháng mười của mọi người đây. Thèm được ngồi giữa mọi người, ôm hôn thành viên mới.... thế

_________________________________________________________________________


28/10/2002

To VNHL : Chitto học trường Birmingham, hiện đang ở cùng chỗ với Hào khoa Ngân Hàng. Không biết bác sau ĐH có còn giận Chitto nhiều không nữa.

Hôm nay gió hết rồi. Nghe nói trận gió hôm qua cũng là ít gặp, đổ mấy cái cây. Trận mưa gió chết tiệt làm mất một buổi đi chợ đồ cũ mua xe đạp.
Thế là lại phải cuốc bộ ít nhất một tuần nữa, nếu không muốn nói là hai tuần thậm chí ba tuần nữa.

Tối qua tiếp đón một em Trung Của đến phòng (của đáng tội, lại không phải là bạn của mình) thế nên hè nhau ra làm nem. Cũng ngon ra phết. Khác ở nhà là không kiếm đâu ra mộc nhĩ, nhưng lại có thêm ít rau cải-xà lách thái nhỏ cho vào (gọi thế vì nó cuốn tròn to như bắp cải nhưng lại giòn mỏng như xà lách).
Nem cũng ngon ra phết, ngon vì ông bạn đã mất công mang bánh đa nem từ nhà đi, chứ bánh đa mua ngoài chợ thì làm sao bằng được.

Cái ngày thứ bẩy ngủ suốt, chả biết có béo lên được tí nào không nữa.

Lá vàng rụng khắp nơi rồi. Mùa đông đến rõ rệt như sờ từng ngón tay vậy. Hôm qua nằm trong nhà nhìn gió quật ngọn cây, nhìn mây bay vùn vụt mà thấy thời gian chảy khiếp thật. Ở đây thấy ngày ngắn quá, không kịp làm gì thì đã hết rồi, chẳng bù cho ở nhà thấy ngày dài thế.

Hôm qua chat với lão Big, lão ta mới đi du lịch về, chụp ảnh đẹp mĩ mãn, nhưng mà được hai cái ảnh cảnh thì hai cái chụp người to đùng. Đúng là Big có khác....

Từ hôm qua toàn nước Anh vặn đồng hồ chậm lại một giờ. Thế là được ngủ muộn đi một giờ. Chênh với ở nhà 7 tiếng....

____________________________________________________________
30/10/2002

Dành cả buổi sáng nay đọc thông tin về thảm hoạ ở Sài Gòn. Không giữ được nước mắt. Dù đã nói rằng con trai không khóc.

Nỗi đau này khủng khiếp quá. Nó không còn là nỗi buồn nữa mà như cắm sâu vào da thịt. Ngồi đây trong nhà này, ấm áp, an toàn mà sao thấy rét buốt cả người.
Những ngôi nhà dường như cũng không còn là nơi trú chân cho những con người nữa.

Hôm trước đến đây thấy có một cái phòng nhỏ trên tầng hai, vừa đẹp để làm một phòng học, có một cửa sổ rất lớn (1mX2m) nhìn xuống mái nhà dưới và vườn, cửa sổ kính không có khoá mà ở đây thì không bao giờ có chấn song. Cái phòng để không phí quá.
Thế mà khi hỏi thuê để mấy anh em làm phòng học thì bà chủ nhà nhất quyết không chịu, với một lý do duy nhất là : khi có hoả hoạn từ cầu thang thì không có cầu thang khác để thoát.
Một căn phòng nhỏ như thế, mấy thằng chỉ nhẩy một cái là ra vườn, nhưng vì không đảm bảo an toàn khi hoả hoạn, nên phải để không, không được có người dùng.

Một cái nhà hai tầng thấp tí, cửa sổ kính rộng thênh thang, hệ thống báo cháy có khắp nơi, từ nhà hành lang, cầu thang đến phòng để không (như cái phòng kia cũng có).

Việt Nam ơi, biết bao giờ được như vậy.
Nghĩ mà càng thấy đau xót.

__________________________________________________________________________

31/10/2002

Về nhà.

Việc đầu tiên là vào mạng để theo dõi thông tin.
Không có được tin khả quan nào, đó là điều đã đoán trước, nhưng vẫn hi vọng ở một cái gì đó.

Hôm nay ngồi trong phòng máy tính của trường. Có lẽ làm mấy người xung quanh hơi ngạc nhiên.
Cô bé Việt Kiều tại Pháp, xa HN đã 10 năm, thản nhiên hỏi : "Anh lại xem vụ cháy đấy à". Cô bé đó có lẽ không hiểu được nỗi đau đớn trong thảm kịch này.

Còn những người xung quanh, toàn người xa lạ. Có lẽ chỉ khi nào họ rơi vào hoàn cảnh đó họ mới hiểu được.

_________________________________________________________

4/11/2002

Trưa nay ra chợ đồ cũ, mua được một cái xe đạp cũ, với giá của một lần đi chợ.
Thế là giải phóng được cho đôi chân phần nào - phần nào thôi, nhưng thế này đã là hạnh phúc lắm. Chả biết có hôm nào đi xe đạp thấy sung sướng như thế này không? Có lẽ là cái lần khi mới học được xe đạp, đi lên phố phường.
Cảm thấy mới mẻ.
Đi trên những con đường dài, hai bên là những vườn bách thảo rậm rạp như rừng. Cây cối đang vào thu, màu vàng màu đỏ màu xanh, rực rỡ, đẹp như những bức tranh trong các câu truyện cổ tích đã đọc thuở nhỏ.

Chiếc xe không có chắn bùn, theo như ở nhà gọi là xe cởi tr....., mà trời vừa mưa, nên chẳng dám đi nhanh, sợ bắn, dù ở đây không có bùn.
Xuống dốc. Cái xe hơi đảo vì trục bị dơ. Nhưng chẳng sao, thế là tốt rồi. Sao hôm nay cái dốc đấy ngắn thế. Mọi hôm rạc cả chân mới hết.

Đến đoạn lên dốc mới quả là hành xác. Thở phì phò. Mệt hơn đi bộ nhiều, nhưng lại đến đoạn xuống dốc rồi.

Địa hình ở đây thật là thay đổi liên tiếp. Đồi, tiếp đồi, chỗ cao chỗ thấp liên tục, thay đổi nhiều đến mức không thể kịp nghĩ xem sắp đến chỗ thế nào nữa.

Cái xe đạp của tôi !
Trời, ở nhà vừa cho đi một cái xe cuốc. Thì đây lại rước về một cái xe lùn tịt. Nhưng mà tốt chán.

___________________________________________________________________________

6/11/2002

Hôm trước cùng ông cùng trường vào một cái quán ăn rẻ tiền ở gần trường. Ngồi trong quán nhìn qua lớp kính ra ngoài đường.

Ngoài đường đang tối xuống, nhập nhoạng.

Những chiếc xe vội vàng, những người bộ hành hối hả. Đường phố ướt mưa loang loáng.

Lúc đó bỗng thấy giống như đang ngồi trong những quán cafe của Hà Nội quá. Chỉ muốn được ngồi mãi, để nhìn mãi cái mảnh trời cuối đường đang sẫm lại kia.

Ngày ngắn ghê. Chỉ 4 giờ hiều là đã tối hết rồi. Sáng thì mãi 8 giờ trời mới sáng. Thời gian trôi vùn vụt, chưa kịp làm gì thì đã hết ngày.
Một tuần thì ngày hôm nay là mệt nhất đây. Ngồi nghe 3 tiếng đến tận 6 giờ, ra ngoài thì tối om rồi.
Cái tháp đồng hồ cũng mờ hết, chỉ có mấy cái mặt đồng hồ là sáng rõ. Sương toả khắp nơi.


Ông bạn cài multi chat thế quái nào, cuối cùng cứ ông ấy bật máy là YM của mình sáng lên, làm cho mọi người tưởng mình online. Chán thật.
___________

Bigdoremon:

Thấy rõ sự khác biệt lắm Dê ạ!!! Kể linh tinh một tý thôi

Hôm nay, nhìn cái My Yahoo! của là biết Hà nội đang trở lạnh... đọc email của nhà cũng thấy mẹ nói bố đi làm đã phải mặc thêm áo ấm... Đúng như cái status của một người bạn Hà Nội chắc đã lạnh co ro rồi nhỉ

Mà cũng lạ thật, ở chỗ này, bây giờ đang lạnh khoảng 0oC thế mà vẫn thấy bình thường. Chỉ thấy lạnh ở tai một tẹo thôi, thế mà sao hồi ở nhà thỉ chỉ 7-8 là thấy kinh khủng lắm rồi nhỉ? Mấy anh em bảo nhau chắc là vì đi bộ nhiều nên thấy ấm - và cũng là vì đi bộ chứ không phải là xe máy nên gió không lùa vào cổ, vào tay áo như ở Việt nam

Ừ thì có ấm hơn thật đấy! nhưng cái lạnh ở nhà thật không bao giờ quên nổi, cái lạnh mà các cụ hay gọi là rét ngọt ... ngọt lừ để khiến người run lẩy bẩy... để ra đường vào đầu hôm chuyển mùa sẽ thấy một rừng áo rét đủ màu... để nhìn thấy các hàng ốc nóng, mực nướng, hay ngô nướng...chẹp ..chẹp bung ra vào lúc chiều tối...

Nhưng thấy lạnh cũng là lúc thấy những người lang thang...già có...trẻ có... phải cố gắng thu mình trước những cơn gió ngạo ngược.. thấy những người mà nếu trong mùa hè thì chỉ cần ghé lưng vào một cái ghế đá nào đó, một gầm cầu thang nghỉ ngơi mấy tiếng là xong... bây giờ họ càng phải vật lộn, chống chọi với thiên nhiên hơn nữa để tồn tại... Vừa đi qua một khu nhà dành riêng cho dân lang thang ở đây mà thèm cho người ở nhà quá, đành rằng không có đầy đủ tiện nghi nhưng vẫn có chỗ chui ra chui vào, tránh lạnh qua đêm...

Hà nội lạnh... và thật thú vị khi ngồi với bạn bè bên một thứ gì đó dai dai để mà nhai nhai, ủ trong tay một cốc gì đó thật nóng để mà hớp từng hớp một...và nhìn mọi thứ trôi đi... thật lười biếng... nhưng cũng thật dễ chịu...

 ___________


Ừ đúng thế Big ạ.
Ở đây là lạnh chứ không phải là rét.
Nhiệt độ là 8-10, nhưng không có cái cảm giác co ro xuýt xoa như ở nhà. Đi học vẫn chỉ một cái áo sơ mi vải thô với cái áo khoác mỏng một lớp là đủ, vào phòng thì thành nóng quá phải bỏ áo khoác ra. Đi xe đạp thì leo dốc bở cả hơi tai, mỏi nhừ chân.

Khu này không phải trung tâm thành phố, nên không thấy những cảnh sống khác nhau, mà chỉ có những dẫy nhà riêng ấm áp.

Cái cảnh người cần giúp đỡ ở trung tâm thành phố cũng khác làm sao. Một anh chàng to cao ngồi giữa một đống chăn dưới mái hiên ở một chỗ khô ráo, phía trước là cái mũ với những đồng xu. Không nói năng, nhưng ngồi đó cả ngày.

Đồ nào làm từ thiện mà còn tốt, thì họ tập trung ở một cửa hàng, bán giá rất rẻ cho những người nghèo. Như Sinh viên bọn mình có thể mua những cái áo (đồ Sida rất đẹp) với giá 5-7 đồng (giá mới khoảng 70-100). Số tiền thu được đó sẽ dành cho người khó khăn.
Cảm thấy họ làm như vậy thật hay. Bởi người khó khăn cần tiền chứ không phải những chiếc áo kia, còn những người nghèo có thể có được đồ tốt mà không đắt lắm.
Chợ đồ cũ mở, bán tất cả mọi thứ với giá rẻ, là nơi mua được hai cái xe đạp cũ 10 đồng/cái.

Giá cả mà đem quy đổi ở nhà thì thật không biết nói sao!

_____________________________
8/11/02

Hic, thế mà mình không được nhìn thấy cảnh mà Tinyquynh thấy nhỉ.
Chỉ thấy hôm qua trăng trên trời mảnh như một nét vẽ thoáng của ai đó nghiêng nghiêng.

Cuối tuần dở hơi này, trời xấu quá. Đi xuống Nottingham thăm cô em thế mà trời mưa suốt. Mà đây gần biển nên mưa cũng là chuyện thường thôi, biết làm sao được. Nhưng chán chết.
Tối nay chúng nó rủ đi xem Harry Porter đây. Cũng quấy.

Hệ thống train của nó có chất lượng và số lượng cao thật. Nhìn cái station ở trung tâm thành phố mà hoa cả mắt chẳng biết phải làm gì, đi đâu tìm. Cũng may vớ đưọc một chú người Ấn Độ đi cùng đường. Nếu không cũng đến lạc giữa cái đống chằng chịt đường tầu và dầy đặc người ấy.

Bố khỉ, cái bọn này chúng nó bắn pháo hoa suốt. Cứ chú nào có tiền là có thể mua pháo hoa bắn cho sáng nhà sáng cửa. Mà pháo hoa thì còn xấu hơn ở nhà mình đêm Giao thừa nhiều, lập loè vài quả, tung toé vài đám trên trời.
Nhưng mà tiếng nổ thì to thế, làm người ta chẳng yên được.

Ngoài kia thời tiết xấu quá. Chờ cô em không biết làm gì nên chui vào đây gõ linh tinh. 

____________________________

11/11/02

Lão Bigdoremon này sao cũng thích xem Harry Porter cơ à ?
Nhưng mà tớ chưa xem phần 1 thì làm sao biết là phần 2 có chán hơn hay không, chỉ biết là cũng thấy hay.

Là bởi vì tớ đi xem cùng một đám rất đông các em be bé. Nếu ở HN thì các em ấy thuộc hội 85-89 của lão Big hết đấy.

Mà hội Cinema nhà mình chắc cũng phải học các em ở đây thôi. Để đỡ tốn tiền, 14 cô cậu VNese (gồm cả Chitto) kéo đi xem ca muộn nhất, từ 23h30' (oẹ).
Xem xong thì đã 2h sáng rồi. Rồng rắn lên taxi đi về. Bọn taxi đây cũng chả kém nhà mấy, cũng chạy lòng vòng để câu tiền, quái thai ra phết.

Vào xem nhiều lúc cười nghiêng ngả. Nhưng một cái rất hay của nó mà lần đầu tiên được chứng kiến, đó là khi đến đoạn hay thì cả rạp vỗ tay rào rào tán thưởng, như xem ca nhạc vậy.
Rồi cuối phim, khi cả trường Hogward vỗ tay chào đón lão Hagrid thì cả rạp cũng lại vỗ tay mừng rỡ, tạo thành một âm thanh rất vui, tiếng của phim lẫn vào của khán giả.

Chơi đến mấy ngày ở Nottingham, rồi lại phải về thôi. Để tiếp tục một tuần mới.
______________________________________
14/11/02
Hì hì.
Harry Porter hay lắm nhá. Nhất là mấy đoạn đi vào rừng nhé, hồi hộp chết đi được.
Rồi đoạn cái mặt bức tượng mở mồm ra ấy.
Cái cô bé ma chum tõm vào.... nước bắn tung toé.

Sang đây vừa tròn một tháng rồi. Vừa mới hôm nào, giờ đã là đúng ngày 13 tháng 11. Và tuần sau, là ngày.....

Sang đây vào mùa cây thay lá vàng. Đến giờ những cây lá vàng đã rụng khá nhiều. Nao nao buồn.
Người ta nói nơi đây hay nói chuyện thời tiết cũng phải. Trong một ngày mà khi mưa, rồi lại nắng. Có lúc trời nắng rực rỡ mà vẫn mưa. Ngửa đầu lên nhìn trời thì thấy đám mây ngay trên đầu đang trút nước, mặt trời một bên vẫn toe toét đến nhức mắt.

Rồi đêm trăng lên. Một chữ D sáng long lanh trên trời. Vài vì sao lấp lánh.
Đêm nay trăng chỉ mờ mờ vì nhiều mây.
Tuần nào mới sang trăng tròn vành vạnh. Tuần trước trăng mảnh như lá lúa. Giờ đã là mồng 9 âm rồi.

Tối online, chỉ có có thêm lão Bigdoremon nữa. Giờ này mọi người đang ngủ hết. Nhớ lại cũng nhiều khi ở nhà viết bài lúc 3 giờ sáng.
Không hiểu sao lại thấy trống rỗng thế này. Vậy là một tháng đã qua rồi đấy, mà hình như chưa làm được gì thì phải. 

Tối.

Ông bạn ôm đàn guitar. Hai thằng nhìn nhau hát.
"Quê hương là chùm khế ngọt
Tuổi thơ con hái trên cành...

"Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu
Nghe dịu nỗi đau của Me....

Trong đêm tiếng đàn ấm làm sao.
_______________________________
15/11/02
Hôm nay về lúc trời vừa tối. Ông bạn đi chưa về.

Ngồi trước vườn ngắm trăng. Đằng sau nhà là một mảnh vườn khá rộng toàn cỏ, bao quanh bởi những cây to, đã trụi lá trước mùa đông.

Lúc đó lặng nhìn mà sao nhớ đến da diết tất cả.

Lôi palm trong túi ra, và đã viết lên đó:

"Trăng sáng quá. Một chiếc máy bay bay ngang đầu. Vườn tối lạnh. Đây đó vẳng tiếng của thành phố trong đêm. Cảm giác không khác gì ở nhà. Những buổi tối như thế này ở nhà mình thường làm gì nhỉ? Những cành cây trụi lá rung lên trong gió. Giá bây giờ là ở nhà hoặc ở đây có một người tri kỷ thì còn chuyện gì mà không nói được?
Ánh trăng chiếu xuống nhàn nhạt giống như những khu vườn quê mình đã từng đến. Nhớ Ninh Bình, Cúc Phương, Yên Tử, Tam Đảo. Nhớ Phủ tây hồ ban đêm. Nhớ đê sông Hồng đầy trăng và gió. Nhớ bờ đê dài Bãi tre. Nhớ sông Đuống, nhớ cầu Phú Lương, nhớ biển Thiên Cầm. Nhớ những con đường Hà Nội, nhớ Hồ Gươm, cầu Long Biên, cầu Thăng Long những đêm nào đi dạo. Nhớ những đêm dancing ở hồ Thiền Quang. Nhớ con đường dài Phan Đình Phùng, nhớ đình Võng Thị, nhớ chùa Trấn Quốc nhớ cầu Thê Húc.
Nhìn trăng lặng yên. Trăng ở nhà có sáng thế này, có lạnh thế này, có xuyên qua ngọn cây trụi lá thế này không? Sao lấp loáng rải rác. Những ánh đèn đều mờ cả. Chỉ còn trăng thôi. Và mình mình ngồi đây viết. Tưởng như nhìn được thấy mọi người thân thuộc. Tưởng như được nói chuyện với mọi người.
Tối nay thứ năm mọi người đang làm gì? Giá có ai cùng ngồi đây với mình nhỉ. Lạnh quá. Lạnh vì cô đơn hay vì ánh trăng, vì gió run rẩy, vì một mình mình bơ vơ.
Tiếng chim gì kêu thế? Giống ở nhà quá"

Đến bây giờ trăng vẫn sáng, nhưng đã vạch một đường dài trên bầu trời.
 ______________________________

 20/11/02

Ở nhà, lúc này đã sang ngày 20 tháng 11 rồi.

Năm ngoái, vào lúc nửa đêm vẫn còn có người đến nhà.
Nhưng năm nay khác rồi.
Không biết có cô cậu sinh viên nào đến nhà không? Vì khi đi cũng không báo được cho ai hết. Chỉ sợ có một số người đến mà không gặp, thật vất vả, cũng như sinh nhật vừa rồi không ở nhà, đã làm nhiều người thất vọng.

Các thầy cô ơi, mọi năm có bao giờ không đến thăm các thầy cô đâu, nhưng năm nay em không đến được.

Trong trường tối dần, những ngọn đèn lấp lánh.

Ở đây cũng chưa có nhiều sương đâu Tinyquynh ạ. Chỉ mỗi sáng dậy thấy lá cỏ đọng từng giọt đá nhỏ lóng lánh mới hiểu rằng đêm lạnh thế nào. Cả một bãi cỏ như được đính hàng triệu viên ngọc nhỏ trong suốt, trải dài đến tận cuối đường. Nhưng trên trời thì trong xanh. Mỗi sáng là như vậy đấy. Vẫn trong trẻo lắm.

Còn đêm, CN vừa rồi đã có một đêm ngồi trên bus từ lúc 10h30 đến 12h, chạy vòng quanh thành phố. Cả tầng hai chiếc bus chẳng có ai, chỉ có mỗi một thằng Việt Nam ngồi nhìn ra ngoài, chỉ mong xe chạy mãi, chạy mãi.
Nhưng xe không chạy mãi, mà vứt thằng đó xuống một bến đỗ tối mù, để nó đi bộ thêm một quãng dài nữa, vào đến phòng, vẫn còn thấy sao về sớm thế.
....
Hôm nay lần đầu đi ra khỏi nhà khuya thế.

Hai thằng ra khỏi nhà lúc 2 giờ sáng. Đi tìm box điện thoại.
Cái box gần nhà hỏng không dùng được. Thế là cuốc bộ nửa km ra cái box tít đầu phố.

Gọi về Khoa. Ông bạn gọi liền 5 cuộc mà chỉ nghe được, còn ở nhà không nghe thấy, dập máy, mất tiêu bao nhiêu công.
Trong lúc đó, tranh thủ làm Đại tướng một tí. Chắc cả năm cũng chả có dịp làm tướng ở đây.

Ông bạn hậm hực đi ra. Chui vào. Bấm số. Tít tít. Chờ mãi, bấm lại.

Alô. Mừng quá. Cuối cùng đã nối được máy. Nói chuyện vội vàng.
Những thông tin ngắn gọn: Khoa được Huân chương, Thầy được Nhà giáo Ưu tú, Bằng khen Thủ tướng, Thành lập khoa mới, bộ môn mới, cô bạn đồng nghiệp lấy chồng, cô khác thôi Đoàn trường, hai thằng sư đệ làm Đoàn tích cực, ông bạn đầu năm sau lấy vợ,.....
......
Khổ ông bạn, vào, gọi đi gọi lại 5-6 lần nữa mà cũng chỉ nói được vài câu chúc. Cái điện thoại ở nhà củ chuối quá mà.

Hai thằng đi về, đã gần 3 giờ rồi. Đường phố vắng tanh. Những ngọn đèn tự động bật lên trước cửa những ngôi nhà khi đi qua.

Sáng và lạnh.
______________________________________
 
23/11/02
Có gì đâu Caspervietnam, bé XIM trách yêu lão Big đấy mà.
Đồng chí không nhớ câu "Phụ nữ nói nắng là mưa, nói bão cấp tám là chưa có gì" hay sao.

Chitto vẫn nhớ Casper trong hôm gặp mặt tháng tư, là một người rất năng nổ và có nhiều nhiệt tình, kinh nghiệm, là bí thư đoàn... nhưng rồi sau đó chẳng thấy nhiều nữa. Trong cái ảnh chụp hôm đó vẫn còn thấy Casper, ngồi ở phía quầy bar trên cái ghế cao.

Đến nay cũng đã hơn nửa năm nữa trôi qua rồi, không ngờ lại chu du xa thế. Thôi đến Tết về là gặp mọi người.

Ngày cuối tuần mưa, chẳng đi đâu. Ông bạn đã ra xe đi Leeds rồi, nên nằm nhà, online chờ xem có gặp ai không.

Chỉ còn tháng nữa là Noel. Không biết rồi có đi đâu được không.
Trời không lạnh, mà mưa rồi nắng thay đổi, thất thường quá.
__________________________
24/11/02

Ngật ngưỡng trở về sau bốn giờ ngồi trên phòng một chú người Anh cùng thuê nhà.
Lần đầu tiên cảm giác rõ ràng về cuộc sống ở nơi đây, mà cũng lại cảm nhận về cuộc sống ở nhà.

Một căn phòng không rộng lắm, cửa kính rộng nhìn ra ngoài con đường lạnh lẽo. Bên ngoài lạnh lắm.
Nhưng bên trong là một chiếc lò sưởi ga, lửa cháy rực rỡ. Vây quanh là mấy chiếc ghế bành êm ái lút người, ấm áp hết mức. Năm người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ với mấy chai rượu, một hộp khoai tây rán và vài hột lạc. Ngọn đèn vàng tạo một không khí thân mật gần gũi.

Nghe bản nhạc cổ điển, tiếng lửa cháy ù ù, và nói chuyện phiếm. Hai thằng người Anh và ba ông Việt Nam. Chẳng phải câu nào cũng hiểu nhưng câu chuyện vẫn rôm rả tràn lan, vẫn cười đùa ầm ĩ. Một không khí rất Anh mà cũng rất Việt.

Thốt nhiên nhớ đến chùa Thất Lục.
Hơn bốn tháng trước, ngày cuối chùa Thất Lục còn có rượu đêm, cũng những người bạn ngồi quanh chai rượu, với vài món đồ nhắm. Nửa đêm trôi qua lúc nào không hay.
Đêm nay cũng uống rượu, cũng nhức đầu mệt mỏi như ngày nào, và còn nhức đầu hơn nữa để hiểu người khác nói gì. Nhưng cái không khí gần gũi đầm ấm thì vẫn giống vậy.

Có lẽ rồi ngày mai đến........
____________________

25/11/02

Ngày hôm qua được bữa lao động công ích: Chặt củi.
Cái cây to tướng bà chủ nhà đã nhờ thằng nào hạ xuống, nhưng còn nguyên cành lổn nhổn thành một đống tướng trong góc vườn. Thế là cùng thằng phòng bên hì hụi cưa nó ra để đem vứt đi.

Ở cái chỗ này khổ thật, muốn vứt đi cũng phải cưa nó ra thành từng khúc 30 cm rồi mới được vứt, chứ không phải bỏ vào thùng rác là được. Thế nên hành hạ đôi tay một bữa.
Cái thằng Tây to đùng nặng gấp đôi, thế mà cũng thở phì phò ra đằng tai, thay phiên nhau đánh vật với mấy khúc củi.

Những khúc nhỏ thì cầm rồi quật thật mạnh vào bậc thềm cho gẫy rời, khúc to thì cưa gần đứt rồi phang. Có khúc quật mãi không gẫy, nói với thằng Tây rằng : "Nếu mày đủ khoẻ, mày có thể quật vỡ cái thềm nhà ra đấy".....

Từ khi đi chưa hôm nào phải đổ mồ hôi như thế, mà mới chỉ được một nửa đống. Giá như ở nhà, cho một mồi lửa là xong, khổ nỗi ở đây lại không thế được. Cười với thằng kia: Cứ mỗi hôm làm một bài thể dục thế này, mai tao với mày cưa chỗ còn lại, tuần sau cưa đến cái cây góc vườn kia, chỉ tháng sau thì cưa hết cây to ở khu này.
....
Hôm nay mới thấy sương.
Từ sáng dậy đã thấy sương mờ khắp nơi. Sương trắng tràn lan, lạnh lẽo quá.

Nếu ở nhà, một sáng sương thế này sẽ báo hiệu một trưa nắng to, nhưng ở đây không phải vậy, đến chiều sương cũng không tan, mà ngập mọi nơi.

Những cành cây đã trút gần hết lá, trơ trụi dần ra, thành những nét vẽ chập chờn trong sương.

Thế là đã đến mùa đông. Với mình, giờ mới là mùa đông.
Một chút gọi là màu sắc mùa thu vừa đi qua:
________________________________

29/11/02
Ngày hôm nay chợt buồn.

Tối hôm qua, một anh ở room bên cạnh đã về VN, về khoảng 2 tháng thôi, nhưng không hiểu sao cũng thấy nao nao. Anh ấy vui vẻ lắm, vì đến hơn một năm rồi mới về.

Nhẩm lại, sang đây cũng đã được 7 tuần. Thằng bạn nói " 7 - 7 - 49 ngày mày rồi à?". Nghĩ cũng buồn cười.
Nhớ lại năm ngoái, có lần bà chị trên Đoàn trường nói : "Tao đi ăn Trăm ngày con thằng Đồng đây" mà sững cả người, trẻ con mà cũng trăm ngày à?
Nghĩ lại lại thấy buồn cười.
Mà cũng 49 ngày thật chứ còn gì. Cũng giờ này 49 ngày trước ra ngoài Cafe Nhân thông báo cho mọi người rằng "ngày mai đi", mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn như nhìn quái vật.

À, mà ông anh kia về vì còn có một công việc cao cả và sung sướng nữa : Lấy vợ.
Trời, đến bao giờ lấy vợ đây nhỉ?

Ở đây không mấy khi chat với ai được vì toàn lệch giờ, chỉ có mỗi Big thôi. 

_______________________________________
3/12/02

Đêm qua, đêm đầu tiên mất ngủ.
Tại sao lại thế, tại sao lại thế? Không biết nữa. Chat đến 2 giờ sáng. Thường thì lúc đó nằm là ngủ ngay.
Nhưng đêm qua nằm nghe đồng hồ kêu tit tit đến mấy lần mới ngủ được. Không phải vì lanh, mà cũng là vì lạnh. Lạnh từ trong. Buồn từ trong, cho nên không biết thế nào cho phải.

Những con đường cây cối trơ trụi rồi.
Trời mau tối quá. Chỉ 4 giờ là đã tối mịt rồi.
____________________________

5/12/02

Đã là tháng cuối cùng của năm.
Hôm trước lên trung tâm thành phố đã thấy không khí Noel tràn ngập.
Cả phố toàn những cửa hàng bán đồ Giáng Sinh, vô vàn những món quà nhỏ, chocolate, những chiếc tất len rất to để bỏ quà vào đó, những đồ trang trí cây thông, những tấm thiếp, những chiếc kẹo to đùng. (Những ai có nick có chữ sweet thì chắc mê tít).

Trước đài phun nước là một cây thông cao mười mấy mét rườm rà. Cây có sức sống khiếp thật, đã đứng đó từ giữa tháng 11, cho đến tận cuối năm, mà vẫn xanh tươi, dù đã bị cưa gốc. Xung quanh cây chưa có đồ trang trí và đèn màu, nhưng cũng đã khá nhiều dây hoa.
Một bên kia là ông già Noel cao 4-5 mét lừng lững. Mọi người hớn hở hơn....

Cũng chiều đó, ngồi trong nhà nhìn qua chiếc cửa kính rộng suốt từ sàn đến trần, ra khu vườn đầy cỏ đang chìm dần trong bóng tối. Những cành cây đã trụi hết lá vẽ lên trời.
Lại như những chiều khác, ngồi hát các bài hát đến trong đầu : Tình yêu trên dòng sông quan họ, trên quê hương quan họ, Thái Bình quê ta......
Chiều, cảm nhận về chiều sâu đến nỗi tưởng như bị hút vào đó không thể nào ra được. Ánh sáng chuyển màu dần, lặng dần, nhoà đi. Rồi những cành cây không còn rõ nét nữa, mà thành một màn tối.
Tiếng đàn của ông bạn cũng thôi, cũng không còn hát nữa.

Chỉ còn học hơn một tuần nữa là nghỉ Noel.
_________________________
 10/12/02

VNHL có vẻ bận rộn thế à.
Mình ở đây thì ngày kia có bài test, còn đâu thì sang năm mới có. Cho nên bây giờ vẫn chơi, thế có chết người không. Hình như toàn thế, từ trước đến giờ, không phải là nước đến chân mới nhẩy mà là nước đến cổ mới học bơi kia.

Cuối tuần vừa rồi có chuyến đi đến xứ Wales. Gọi là xứ Walé, nhưng thực ra là một nước, có hệ thống chữ viết khác hoàn toàn với England. Đến bây giờ mới biết.

Swansea là thành phố nằm bên bờ biển. Nhưng cũng có ra được biển đâu cơ chứ, chỉ nhìn thấy biển, xám ngắt, lặng lờ dưới những đám mây mù mờ mịt. Biển chẳng có sóng, trải dài một màu ảm đạm.
Thành phố nhỏ, một quả đồi lớn chắn trước biển. Không có nhà cao tầng, trung tâm thành phố đơn giản và bình yên. Những khu nhà 2-3 tầng liên tiếp, tạo một cảm giác như dàn trải mãi mà không có điểm dừng.

Lại một đồng chí về nhà ăn Tết. Chẳng cảm thấy gì. Dù sao cũng tha được một đống những thứ không thể mang lên máy bay được, mang về nhà.
Bến xe buồn. Chuyến xe đi chỉ có 14 người. Chuyến về chỉ có 3 người trên xe. Mình, ông bạn, cũng chẳng nói chuyện gì.
Lặng nhìn ra phong cảnh trải dài hút mắt hai bên đường.

Hòn đảo này là một vùng đồi liên tiếp, xen kẽ. Đồi không cao, mà bềnh bồng như một mặt hồ khổng lồ, đang úa đi trong màu sắc của mùa đông.
Những cánh đồng cũng uốn lượn theo những triền đồi như thế. Cỏ mọc xanh xanh, hoặc nâu xám cuối mùa. Những cuộn rơm tròn lăn lóc khắp nơi. Màu sắc một gam lạnh lẽo, thay đổi mà cũng như nguyên sơ nhạt nhẽo.

Trời nhiều mây quá. Ngồi trong xe nhìn những giọt nước nhỏ chảy dài bên ngoài, tách ra rồi hợp lại trên lớp kính rộng, thấy như sự lan toả của không gian bỗng hợp lại đây.

Vài nhà thờ cổ nằm bên đường cạnh một nghĩa trang mấp mô những cây thập ác. Ánh đèn lửa chập chờn khi trời tối.
Hình ảnh của những bức tranh cổ hiển hiện ngay đây. Cành cây cổ thụ chằng chịt cuối trời. Những cây cao thẳng tắp trơ trọi.
...........
Hết tuần này là nghỉ Noel rồi.

___________________________________
12/12/02

Mấy hôm nay trời rét hẳn đi. Sáng hôm nay dậy sớm, thấy mờ mờ một lớp sương giá mỏng. Dự báo thời tiết bảo là âm 7 độ trong gió mạnh.
Quả vậy, gió lạnh lắm, nhưng chẳng hiểu sao, vẫn không thấy quá rét đến áo đơn áo kép như ở nhà. Vẫn chỉ chiếc áo sơ mi với cái áo khoác dầy, thêm cái khăn quấn cổ, chiếc mũ trùm tai và đôi găng tay.
Đi xe đạp quả có rét, đôi găng mỏng làm cóng đến đau tay. Nhưng đi bộ thì lại chẳng thấy làm sao lắm, thậm chí chẳng buồn khép áo khoác. Hay là mình chủ quan quá nhỉ. Nhưng mà chui vào nhà là ấm sực lên.

Chiều đi đón bạn, qua trung tâm. Cái đài phun nước ở quảng trường trung tâm đã đóng một lớp băng mỏng. Nhưng vẫn không thấy rét lắm. Gió lồng lộng làm bay cả khăn.

Không khí Noel thật nhộn nhịp. Khu phố đi bộ mọc lên hàng loạt những dẫy quán bán hàng, bán đủ các thứ cho Giáng Sinh. Chocolate, kẹo bánh, đồ chơi, giấy trang kim, những ngôi sao lóng lánh, những ông già tuyết ngộ nghĩnh. Đằng này có hàng thịt nướng thơm quá, hai thằng làm hai miếng. Đằng kia là hàng lạc rang tẩm đường, xúc xích, góc khác thì vô số những chiếc ủng, tất nhỏ xinh xắn lung linh.... Những đồ chơi làm tay đắt quá, nhưng cũng thật đẹp. Tiếng rao vang lên giữa phố.

Mấy thằng policeman cao to lừng lững, nghiêm trang nhưng cũng tươi cười. Người lái taxi mặc đồ ông già tuyết đỏ chói, đeo râu kín mít cả mồm.
Góc phố, một anh chàng trẻ măng đeo hai cái sừng hươu lên đầu bán báo và phát tờ rơi, mặt mũi ngơ ngác như đánh mất cái gì. Trời tối rồi.

Cây thông cao lừng lững ở trung tâm đã treo đầy đèn sáng rực. Phía trước là hai chàng trai và ba cô gái đứng hát thánh ca. Giọng họ trong và cao vút vang xa, một chất giọng có luyện tập kỹ lưỡng. Ai cũng cầm quyển thánh ca trong tay. Phía trước họ một khoảng là chiếc mũ để dưới đất. Trong đó đầy xa. Mọi người đi qua bỏ xu vào đó.
Không biết mấy thanh niên đó hát vì điều gì nhiều hơn: Đem những bài thánh ca đến cho mọi người hay những đồng xu lấp lánh dưới ánh đèn nhấp nháy?

Khu quảng trường đã lâu dựng lên một cái đu quay với những con thú bập bềnh, đèn màu rực rỡ. Trên đó chỉ có 3 thanh niên đang cười đùa một cách hồn nhiên, cười ngất ngư. Ánh đèn chiếu sáng họ, vui vẻ như những thiên thần.

Lên chuyến xe bus trở về nhà. Nhà ở khu phố có nhiều công viên cây xanh, và vì thế khi tối cũng buồn hơn, trầm lặng hơn nhiều......

..........
Tuyết. Tuyết.

Lần đầu trong đời được nhìn thấy tuyết.
Tuyết đầu mùa.

Với nhiều người thì đây là chuyện bình thường. Với mình thì dẫu sao cũng là một khoảnh khắc đáng nhớ.

Sáng đi học gặp mưa đá nhỏ, những hạt đá chỉ nhỏ bằng hạt đậu rơi đầy trên lối.
Rồi sau buổi học, bước ra ngoài bỗng chợt nhìn thấy đầy trời tuyết bay.
May quá lại đang cầm cái máy ảnh của ông bạn trong túi. Vội vàng chụp, vội vàng cảm nhận vẻ đẹp này.

Thôi, phải đi chụp ảnh cái đã.
____________________________________
 14/12/02

Hôm qua là một ngày ấn tượng.
Tham dự lễ trao bằng Tốt nghiệp Sau đại học của trường, trong đó ông bạn mình là một trong số đó.
Lễ trao bằng diễn ra từ ngày hôm kia, nên đầy trường đã là những bóng áo chùng màu đen, màu đỏ, với những chiếc mũ có dính tua, hay loại mũ tròn như mũ nồi. Bóng áo choàng đen tấp nập trong tuyết trắng thật ấn tượng.

Đến hôm qua mới chính thức tham dự. Một nghi lễ lần đầu tiên được thấy, trang trọng, hoành tráng, như một buổi thánh lễ vậy.
Từ trước nửa giờ các chỗ ngồi trong Great Hall đã kín. Những Thạc sĩ, tiến sĩ ngồi phía trên, đội mũ và mặc áo choàng theo những kiểu khác nhau, tấm khoác vai màu cũng khác nhau theo các khoa.

Phía trên sảnh là những hàng ghế xếp trang trọng cao dần, quay mặt xuống dưới.
Cỗ Đại phong cầm khổng lồ hai bên cánh vang những tiếng trầm hùng. Chiếc đàn là cả một hệ thống ống kim loại hàng chục chiếc, cái bé nhất cao hơn 1m, cái lớn nhất đến mười mấy mét, vươn thẳng hai bên cánh của lễ đài.

Rồi một dàn nhạc ngồi phía cao trên sảnh cử lên. Tiếng kèn đồng vang vọng. Đội kèn phía sau lưng khán giả cử một đoạn thì đội kèn phía trước cũng cất lên. Âm thanh như trả lời, vòng suốt quanh toà nhà xây vòm kiểu nhà thờ và cung điện. Tiếng kèn rất hào hùng đầy phấn khích.
Người chỉ huy dàn nhạc cũng như những người hướng dẫn chỗ ngồi đều mặc áo đại lễ chùng nghiêm trang. Chỉ khác là không có mũ.

Đúng giờ, tiếng nhạc ngừng lại một chút. Rồi cửa chính mở ra.
Đi đầu là một giáo sư mặc lễ phục, tay cầm cây trượng bằng bạc sáng loá biểu tượng cho học thuật, đi rất chậm. Đằng sau là hai hàng áo lễ chùng đủ các màu, tuỳ theo học vị, học hàm, vai trò. Có người màu đỏ viền xanh, người màu đen viền đỏ,tím, tay áo rộng dài đến quá đầu gối, mũ lễ. Họ đi rất chậm vào con đường giữa hai hàng ghế.
Cuối hàng là bà Chủ toạ, toàn đồ đen, nhưng đeo một chiếc dây vàng rất lớn từ hai vai xuống giữa ngực, nơi đó là tấm biểu tượng của trường.
Đoàn người chia làm hai đi lên các dãy ghế ngồi. Bà chủ toạ ngồi giữa phía trên, hai bên là hàng áo đỏ viền xanh....

Tiếng nhạc nổi lên.
Cách một đoạn là đoàn thứ hai, dẫn đầu bởi cây trượng có biểu tượng của Trường ở trên, giống hình một thanh kiếm vàng.
Đằng sau lại là hai hàng nữa. Trong đó đặc biệt có một vị sư là khoác cà sa vàng và không đội mũ.

Người cuối cùng và đi hơi lùi xuống phía sau là Hiệu trưởng, trong một chiếc áo lễ đen, viền vàng rực. Cổ tay và thân áo đều có những hoa văn vàng. Mũ có dải tua vàng. Bộ lễ phục chính thức của Chancellor. Những bức tranh quanh tường vẽ các thế hệ hiệu trưởng trong trăm năm nay đều mặc bộ áo đó.

Hai chiếc trượng được đặt lên cái bàn cao giữa lễ đài. Hiệu trưởng và người cầm trượng của trường ngồi hai bên ở chỗ thấp nhất và gần mọi người nhất.
Buổi lễ kéo dài hơn một giờ với vài bài diễn văn, và từng Tân khoa lên bắt tay hiệu trưởng trước sự chứng kiến của cả nghìn người.

Toà nhà đã được thiết kế để khi Hiệu trưởng đứng giữa lễ đài nóil thì tiếng nói vang khắp nơi mà không cần đến hệ thống âm thanh. Tất nhiên chỉ nói một đoạn ngắn như thế thôi rồi lại dùng mic ở bục.

Buổi lễ mang màu sắc một nghi lễ tôn giáo, với những hàng chức sắc ngồi yên trang nghiêm trên lễ đài, với những khán giả hồi hộp, với những Tân khoa sung sướng đến luống cuống.
Tuy vậy bài diễn văn của Hiệu trưởng và trưởng các trường nhỏ lại rất vui vẻ khiến tất cả, từ chức sắc đến khán giả đều cười ồ lên.
Và tràn ngập tiếng vỗ tay hân hoan với mỗi tân khoa. Mà có đến hàng trăm người buổi hôm đó.
Những đoàn áo lễ đó đã đi trong đại sảnh này từ trăm năm nay, và nghi lễ tuy đơn giản, ngắn gọn hơn nhưng không vì thế mà không gây xúc động.

Khi kết thúc, dàn nhạc lại cử lên những khúc hùng tráng, cỗ đại phong cầm vọng những tiếng gió mạnh mẽ khắp vòm lễ đường.

___________________________

19/12/02

Mỗi người một nơi, được đi nhiều nơi cũng sướng nhỉ.

Hôm nay đang ngồi ở Oxford, thành phố của trường Đại học nổi tiếng nước Anh.
Dành buổi chiều đi dạo trong trường Oxford. Những toà nhà bằng đá cổ kính tuổi đời 800-1000 năm vẫn đứng sừng sững ở đó, ngạo nghễ nhìn xuống bao nhiêu thế hệ sinh viên chui qua cái cửa gỗ bé tí dưới chân mình.
Những vách tường đá nham nhở mòn vẹt vì thời gian. Những pho tượng đứng trên nóc, bên tường, đầu chái nhà. Có cái cụt tay, gẫy tai. Những ông bà trần trụi đứng ngoài mưa gió, được "mặc" thêm một cái áo bằng lưới sắt, để cho các chú bồ câu khỏi biến thành tổ, sinh con đẻ cái.

Đường phố hẹp. Hình như là tệ nhất châu Âu. Hai cái xe bus tránh nhau là hết chỗ đi. Hai bên là những toà nhà cổ nên chẳng thể nào mở rộng được đường phố, mà đó lại là phố chính với bao nhiêu người qua lại.

Từ toà nhà tròn trung tâm của trường, toả ra các hướng là các toà nhà cổ, tạo thành những ô vuông liên tiếp, giữa mỗi ô là thảm cỏ mịn màng. Những bức cửa gỗ cũng hàng trăm năm đóng đinh kẽo kẹt. Những bậc đá mòn vẹt đi vì bao nhiêu bước chân kéo qua.

Chợt nhớ sáng hôm qua ở trong trường của mình ở Birmingham. Buổi sáng vắng lặng vì sinh viên đã về nghỉ Noel hết. Trống trải mênh mông. Thường thì lúc nào cũng đông đúc người qua lại mà khi đó chẳng có bóng ai. Không khác gì trường mình ở nhà những ngày gần tết. Chỉ còn lơ thơ bóng vài người xa xa. Mà cái quảng trường lại rộng đến thế, những toà nhà lặng lẽ đến thế.
Đến đây cũng một cảnh tương tự. Những khối đá như lạnh thêm, những thảm cỏ như rộng thêm.

Bước vào căn sảnh nổi tiếng nhất của trường, với một bộ mái bằng đá tuyệt đẹp, những hoa văn đan vào nhau, kết quanh những chữ latin chạm nổi.
Nơi đây chứng kiến bao điều trọng đại rồi?
Ngôi nhà thờ với những ngôi mộ nằm ngay dưới chân người đi. Những bức phù điêu bằng đá cười hềnh hệch trên tường....

Hà Nội ơi, đêm nay trăng sáng quá.

...............
Hà Nội ơi, đêm nay sao thấy nhớ đến thế này.
Từ khi đi sang đây, hôm nay mới được xem một chương trình TV của Hà Nội.
Và lại đúng là chương trình về ba Nghệ sĩ Nhân dân Trần Tiến, Quý Dương, Trung Kiên.

Và bài hát Ngẫu hứng phố hay Hà Nội cái gì cũng rẻ. Trời ơi tại sao lại có thể khiến mình thấy thấm thía đến thế này. Hà Nội cái gì cũng rẻ, chỉ có tình thân là đắt, là vô giá. Ở đây cái gì cũng có, chỉ không có tình thân, chỉ không có Tất cả.
Có ai đang thức giờ này ở nhà không? Có ai đang hiểu được chút nào trong mình lúc này không?
Hà Nội xa quá. Mùa đông về. Đêm trăng sáng.
Đêm hôm kia còn chat cùng thằng em đang ở Singapore, cả hai anh em nhớ lại đêm nào còn ngồi trong phủ Tây Hồ nghe sóng Tây hồ vỗ oàm oạp dưới chân, gió lành lạnh, kể cho nhau nghe bao nhiêu chuyện.

Cũng không ngờ được rằng mình lại có thể thấy nhớ đến thế. Đã từng nghĩ thật đơn giản, bởi vẫn sống một mình, độc lập. Vậy mà nay bỗng lại thấy rõ ràng là đang cô đơn, trống trải giữa bao nhiêu con người xa lạ, giữa bao nhiêu những ngôi nhà cao rộng mà với những ô cửa trong suốt lạnh lẽo, với những mảng màu nhẵn nhụi đến chẳng có chút bụi nào - cái thứ bụi khiến mình khó chịu.

Hà Nội cái gì cũng buồn
Hà Nội cái gì cũng vui
Hà Nội cái gì cũng bụi
Ai ơi.......
_____________________________
 27/12/02

Đã gần 1 tuần không thể viết gì, dù rằng muốn viết và có quá nhiều điều để viết. Hôm nay mới có thể viết tiếp về những gì đã gặp.

Lên London tối thứ bẩy, không chỉ bắt đầu chuyến đi chơi Noel mà còn vì phải đón đứa em từ Not. lên và về VN vào chuyến bay sáng 25.12. Đó là ngày mà mọi hoạt động công cộng đều dừng lại. Nên phải đưa nó ra sân bay trước đó. Cũng may đi cùng một ông bạn, và mang theo cây đàn guitar của ông bạn khác.

London đón chào với một cơn mưa tầm tã, ướt át lép nhép.
Ngang qua những bến tầu, đến ga Tàu điện ngầm. Lần đầu chứng kiến cảnh policeman bắt người, đè sát mặt đất bẩn thỉu, quặt tay ra sau lưng...

Ga tàu bẩn và xấu khỏi nói, đầy rác rưởi. Những người vô gia cư quấn chăn ngồi trong các đường hầm với cái mũ có vài đồng xu. Trần ga tróc từng miếng trơ lớp xi măng xám xịt. Chuyến tàu kêu rền rĩ, chuyển hướng, dừng lại hay chạy đi đều đột ngột. Con đường hầm sâu hun hút.

Ngày hôm sau kiếm một cái vé ngày, đi được mọi phương tiện. Và thế là long rong khắp London, thành phố cổ kính với đủ bộ mặt. Những cái tên đã được nghe từ lâu: Big Ben, Paliament house... lộng lẫy, điện Bukingham được hai chú lính Ngự lâm cưỡi ngựa đứng gác đẹp dã man. Hai chú ngựa đen tuyền trán trắng, đứng im giữa hàng chục du khách tò mò cười nói hơ hớ. Các chú ngựa cũng hồn nhiên ị đầy ra đất, tạo nên một mùi rất khó chịu ngay lối vào cung điện.

Một hồ toàn thiên nga, vịt, mòng, két... hàng chục loại chim. Những ông già cho chim ăn và những đứa trẻ nghịch ngợm túm đuôi chúng.

Đón được đứa em là cả một kỳ công. Và một tối ngủ cùng mấy ông bạn chen chúc. Chẳng khác gì ở nhà.
........
Ngày hôm sau có một cuộc hội ngộ bất ngờ.

Trong khi đứng chờ nhau ở một ngã tư đông nhất thành phố - Oxford Circus - thì ông bạn bảo : Mày nhìn thằng kia trông quen không?.
Quay lại, thì cách không xa, thấy một gương mặt quen thuộc không quên được : Một cậu sinh viên đã giảng cách đây 2 năm.
Không thể ngờ được. Gặp nhau ở một nơi có đến hàng nghìn người đi lại cuồn cuộn, đến nỗi chỉ nhãng một cái là lạc. Thế mà lại nhìn thấy nhau. Vì chỉ cần một vài phút là cả hai bên đều sẽ theo dòng người cuốn đi.

Không ngờ rằng Trái đất này tròn đến thế. Không biết tin tức đã lâu, cuối cùng lại gặp mặt nhau trên phố tại một nơi chen chúc thế này.

......

Đêm Noel là một đêm sẽ không thể nào quên. Một đêm chắc sẽ khó gặp lại lần thứ hai trong đời như thế nữa.

Cả một ngày 24 đi khắp nơi chụp ảnh, từ chiếc cầu nổi tiếng đến nhà thờ St. Paul cao ngất, khu vườn đầy bồ câu và sóc, mà sóc nhẩy cả lên tay trèo lên vai chỉ với vài hạt lạc, đến bảo tàng.

Buổi tối, chuẩn bị một bữa chào mừng. Nhưng lại ăn vội vàng, vì đưa đứa em ra sân bay.
Sau đó quay lại ga để lên tầu về. Chuyến tầu cuối cùng.
Đêm đó và ngày 25 sẽ không có một chuyến xe, tàu nào hoạt động.

Mười hai giờ. Tàu dừng lại ở một ga xép dọc đường. Và nhận một thông báo sững người : Chuyến tàu đã dừng luôn, vì đã là nửa đêm, đã sang ngày mới - Noel.

Hơn mười người đón chào Noel tại một sân ga vắng ngắt lạnh lẽo. Trăng rất sáng. Nhìn nhau cười ngớ ngẩn. Đón Noel ở một nơi thế này là điều không hề nghĩ đến.

Có một bến xe bus. Hi vọng còn một chuyến nào đó. Nhưng hi vọng tắt ngấm khi chỉ có những chuyến đi ra khu vực xa hơn, không chuyến nào trở về thành phố cả. Những người khác lên các chuyến kia đi hết. Cuối cùng chỉ còn 4 người, kia là 3 người gia đình người Iran.

Lúc đó xốc ba lô lên đứng ra đường vẫy xe. Bao nhiêu xe vụt qua không ai dừng lại. Có thằng thanh niên còn lao thẳng vào, đến gần thì đánh tay lái vụt ra lao đánh vèo một cái. Lang thang hỏi một người đi đường thì họ bảo "I am sorry, I cannot help you anything".

Đêm Noel, ai cũng bận về nhà, ai có thể cho một thằng không quen biết đi nhờ?

Taxi - sau 12 giờ Noel, sẽ double price, một số tiền rất lớn, mà trong túi chỉ còn chưa đến một phần ba. Lang thang một lúc.
Chưa bao giờ cảm giác về sự xa cách với con người như thế.
Lúc đó đã nghĩ đến chuyện đi bộ, nhưng chẳng biết hướng nào mà đi.

Còn một quán ăn mở cửa. Vào mua một gói ăn.
Và may mắn đã mỉm cười, khi gặp gia đình Iran kia, thoả thuận gọi chung một chiếc taxi. Hơn nữa, người lái là người Pakixtan, những người không theo Công giáo nên chẳng coi Noel là cái gì.
Cuối cùng về được đến nơi nghỉ, với giá không cao hơn đi ban ngày, ngày thường, vượt một quãng đường hơn 30km từ tây nam đến đông bắc London, lại còn được nhìn thấy đêm Noel ở trung tâm, ngồi trong một chiếc xe ấm áp, không phải cuốc bộ lạnh lẽo.

Số tiền phải trả không nhỏ, nhưng là quá rẻ, nếu so với tất cả mọi cách khác.

Về đến chỗ nghỉ trong sự chào mừng xúc động của bạn bè, khi ai cũng nghĩ chắc sẽ không thể về được trong một ngày như thế.

Đêm Noel đầu tiên ở nơi này là thế đấy. Nếm được đủ cảm xúc: Cô đơn, Hoang mang, Lo lắng, Thảnh thơi, Buồn bã cũng như Vui mừng Sung sướng....
____________________________

 1/1/03

Đêm cuối năm, trong căn phòng có năm thằng. Một thằng Tây đã bị Việt Nam hoá và bốn thằng Cộng.
Một đêm cuối năm mang nhiều tâm trạng khác nhau.
Một bữa ăn nấu từ chiều, một đống bia và mấy chai rượu, dù rằng sư cụ chùa Thất Lục thì chẳng thể uống được bao nhiêu.

Khoảnh khắc chuyển sang năm mới với mình thật bình thường, thậm chí chẳng có gì đáng nói. Nhưng ở đây thì dẫu sao cũng là đón chờ năm mới. Thằng Tây kia đã bị bốn thằng Việt thuyết phục để không đến pub như nó dự định.
Uống, nhấm nháp mực khô, nói chuyện linh tinh.
Và rồi 12 giờ điểm.
Năm thằng hét ầm lên "Happy New Year", nhẩy dựng lên như mấy thằng điên trong căn phòng bé tẹo, chỉ quơ tay một cái là đổ vỡ lung tung.
Rồi chạy ra ngoài vườn nhìn người ta bắn pháo hoa ở mấy phía xung quanh. Xanh đỏ tím vàng, và xấu òm, tệ hơn ở nhà nhiều lắm.
Lại chui vào nhà. Tắt đèn, thắp lên hai ngọn nến, bật nhạc vui vẻ. Và nhẩy.
Nhẩy như những người mới lần đầu biết đi, chuệch choạc, loạng quạng, thỉnh thoảng lại xô nhau đổ giúi giụi xuống giường. Mà cái thằng Tây to tướng nặng cả tạ nhưng lại rất trẻ con, toàn ngã đè lên mấy thằng Việt bé tí, phát khiếp.
Hò hét "Happy New Year" rồi lại "Chúc mừng năm mới". Cũng chả biết chúc mừng cái gì nữa. Cứ Chúc mừng vậy thôi.

Nhẩy như lên đồng, hét đến khản cả giọng. Rồi một bài nhẹ nhàng. Cũng đứng vòng tròn, đung đưa, nhưng mà sao nó nặng nề thế, thô thiển thế. Chỉ làm nhớ thêm điệu Slow tập thể của 7X mà thôi.

Mặc kệ mọi người nhẩy nhô nhẩy nhào, một mình ra ngồi trên gường, mở tung hết rèm, để chỉ là một tấm cửa kính thật lớn nhìn ra vườn, ra bầu trời, ra ánh sáng mờ mờ của thành phố.
Nhớ mọi người, nhớ Hà Nội nhiều.
Những bài hát nối tiếp nhau, chả biết những bài gì nữa. Chen giữa những bài sôi động chỉ có vài bài tha thiết. "Still loving you" nghe da diết...

Lơ mơ ngủ lúc nào không biết. Rồi lại tỉnh. Mọi người vẫn uống và nhẩy nhót. Nến mờ mờ. Những người hàng ngày vẫn ở đây, bỗng thấy như xa lạ. Bởi mình mình theo đuổi suy nghĩ của mình.
Trải qua cái cảm giác sung sướng vì một mình, hay như một sự thoát khỏi tất thẩy. Đón chào năm mới như thế, phải chăng quá khác???

______________________________

5/1/03

Hôm nay trời lạnh hơn những ngày trước.
Sáng mở cửa ra thấy tuyết lóng lánh trên mặt cỏ, trên mái nhà, bờ tường, trên những tán cây.
Ra ngoài nhìn, một màn trắng tuyết. Nhưng tuyết chưa đủ dầy, mà chỉ phủ ở một số nơi mà thôi.

Tuyết làm cho phong cảnh giống như một cô gái trang điểm dở dang, trát phấn còn chưa hết. Nham nhở ẩm ương, nhưng đó lại là một cô gái đẹp, nên dù cô có trang điểm dở dang vẫn cứ có nét quyến rũ.
Tối qua đi xem Star Trek cùng thằng Tây và hai chú cộng.
Bộ phim chả có gì, kĩ xảo cũng thường thường. Vậy mà ngày xưa đã háo hức và hồi hộp biết bao khi xem Star War. Lớn rồi nó cũng khác.
Chán thật.

Tối nay có người đã hứa sẽ đón ở sân bay khi mình trở về. Mong đến lúc có người đón thế không biết. Hãy nhớ nhé.
____________________________
8/1/03

Tuần nay thì rét thật rồi. Cóng người ấy chứ.

Cứ sáng sớm tuyết lại rơi thêm một ít. Nhưng chỉ biết được điều đó khi mở cửa ra thấy dầy thêm một tí, chứ lúc đó thì ngủ khoèo có mở được mắt đâu.

Hai hôm vào trường. Vẫn còn nghỉ, nên chỉ có vài người lơ thơ. Lạnh mà lại vắng, cứ như một cục bơ vậy.

Cái thằng Tây bên cạnh dễ thương quá, hê hê, cũng là dân 7X nhưng đời chót. Được gọi là Voi Còi, (sao giống bác Voicoi nhà mình thế nhỉ), thế là nó gọi cả lũ là Chuột Nhắt - Mini Mouse. Nó nói tiếng Việt mới buồn cười làm sao, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích nói, nói xong lại quên.
Mà mấy ông Cộng thì lại thích dậy câu bậy mới chết chứ...
_____________________
13/1/03

"Mong về Hà Nội". Bài hát sao bỗng lại vang lên lúc này.

Những con đường rất xanh của Hà Nội
Những cây bàng cây me cây cơm nguội
Những con đường ngoại ô nắng chói
Những con đường đầy hoa tháng sáu
Hè sang....
Những phố phường rất xưa của Hà Nội
Những Hàng Đào Hàng Ngang Hàng Vải
Những phố phường dọc ngang lối cũ
Những mái nhà ngẩn ngơ nỗi nhớ
Trên từng viên ngói vỡ

Tôi mong về Hà Nội, để nghe gió sông Hồng thổi
Để thương áo lên cài vội , một mùa đông rét mướt
Tôi mong về Hà Nội, tìm lại tiếng ve ngày trẻ dại
Giọt sương sớm trên cành đào phai
Mùi hương ngát Nghi Tàm thuở ấy
Tôi mọng về Hà Nội, để nghe gió sông hồng thổi
Để thương áo lên cài vội, một chiều đông rét mướt.
Những hạt mưa bụi ... rơi....

Hà Nội ơi, nhớ quá. Ngày mai thi hai môn rồi, mà không học được gì. Nghe bài hát về Hà Nội mà thấy lòng se lại.
Tuyết đã tan hết. Ngoài kia trời còn rét không. Hoa đào năm nay đã thắm chưa? Gió ở Bãi Tre có lồng lộng không? Bãi giữa đã trắng cát hay chưa?
Hà Nội ơi.  

....
Thế là cũng xong hai bài test ngày hôm nay.
Không quan tâm xem đúng hay sai. Làm hết khả năng, thế là đủ.
Hai tuần vừa rồi cũng lo lắng không biết thi sẽ thế nào, nhưng đến giờ thì chẳng có cảm giác gì hết. Chuẩn bị cho tuần sau một môn nữa....

Trời lại ẩm ướt khó chịu, không khác gì những ngày khi mới sang đây. Đến hôm nay là vừa đúng 3 tháng rồi, lúc này thì thấy cuộc sống cũng bình thường, đơn giản. Chẳng có gì ấn tượng, chẳng có gì thay đổi nữa cả.
Xung quanh vẫn những con người đó. Trung Quốc, Ấn Độ, Anh, Pháp... có khác gì lắm đâu. Cũng không ai quan tâm đến ai lắm. Mỗi người một việc, cứ thế mà làm thôi.

______________________________

20/1/03

Trăng sáng. Lần thứ tư trăng tròn.

Xem ảnh mọi người Gặp mặt cuối năm mà tiếc quá. Vui thật.
Vẫn Trà Hoa Viên đình Vọng, cái nơi mà sáng hôm ấy 5 giờ đã dậy, cùng hội trưởng Choc đi tìm bằng được làm nơi họp mặt. Hôm đó mùa hè, sáng trời mát, lúc 6h30 đứng ở ven hồ gió lộng, phơi phới, vui vì tìm ra một nơi gặp mặt lý tưởng cho 7XHN nhà mình.
Cái buổi hôm đấy, thứ 7 ngày 27 tháng 7, có 37 người, gặp từ 17 giờ đến 7 giờ tối, đúng là 7X có khác.

Thằng Voi Còi vừa đi về. Khốn khổ cái xe đạp lùn tịt của mình, bị nó trưng dụng để đi. Cái thằng cún nặng cả tạ. Cái xe khô dầu bình thường đã kêu cót két, phải chân nó chắc rền rĩ. Cho mày chết, thế mới biết chở tao là hạnh phúc lắm rồi đấy.

______________________________

28/1/03

Mấy ngày rồi, online nhiều mà hoá ra chẳng làm được gì.
Mưa, hai hôm nay mưa nhiều hơn, trời lúc nắng lúc gió, lúc mưa lúc mù, chả hiểu ra làm sao cả.

Thời gian cứ thế trôi qua.
Ngày ông Táo cũng nhớ sai nữa. Tết đến gần với ai chứ không phải ở đây. Lần nào bật YM hoặc mail cũng nhận được những dòng hỏi xem chuẩn bị tết thế nào, có làm gì, nấu nướng gì không, có vui không, có nhớ nhà không???? Có cậu lại còn hỏi có làm mứt, gói bánh chưng, nấu chè, mua hoa... không, vừa buồn cười vừa xúc động, vì mọi người quan tâm nhiều quá.

Ôi có Tết đâu mà chuẩn bị, có ăn mấy đâu mà làm.
Ngoài trời vẫn vậy, khu vườn vẫn vậy, đầy cỏ xanh và lá mục.
Con người vẫn vậy, hai thằng ngày ngày vào trường tối về nấu nướng. Hôm trước kiếm được lọ mắm tôm, vắt chanh, luộc một khúc thịt tướng, lấy chưa bắp cải muối ra ăn, hỉ hả, thấy đó là Tết rồi đấy.

Mưa. Nhưng không giống mưa xuân ở nhà. Hôm nay hỏi thằng Tầu, nó bảo Tết nó cũng chả thấy gì. Hoá ra không chỉ mình, mà mọi người đều thế. Mọi việc ngập lên cổ mất.

Tối, thằng bên cạnh rủ đi xem phim. Đã định đi để xem The Lord of the Ring phần 2, nhưng lỡ mất. Mà cái phim có chú Jackie Chan đóng thì không khoái lắm, thế nên nằm nhà online tìm số liệu. Tìm đã mấy ngày mà không thấy cái mình cần, bực mình, bực thật.
Thời gian cứ thế, cứ thế. Đọc bài mọi người ở nhà, hình dung ra chuyến đi Hải Phòng vui vẻ thế nào, những khuôn mặt ấy, con người ấy vẫn còn nhớ như in.
Chỉ tiếc những người bạn lần trước giờ vắng đi nhiều quá.

Nhớ đến một đêm đầu hè, bờ biển dài sóng vỗ, và mấy người học khiêu vũ trên bãi cát dưới bầu trời sao......
________________________________

30/1/03

Chiều qua ông bạn từ Baths đến chơi, được hai thằng cho một bữa đi xe đạp. Khổ thân cái thằng mấy tháng ở trong campus một bước đến trường, lần đầu nếm mùi đi từ trường vào nhà xa thế này.
Lấy xe đạp đi, mà vừa qua được hai cái dốc, còn chưa ra khỏi khu vực trường, hắn đã vứt xe đạp ngồi bệt xuống cỏ kêu thảm thiết rằng không thể đi được nữa đâu, rằng thôi kiếm cho tao chuyến xe bus nào đi... Hoá ra đi xe đạp cũng không phải là dễ lắm.

Tối thấy lạnh, cái lò sưởi dường như không được như mọi hôm, thấy hơi ngạc nhiên vì sao lạnh thế.

Ông bạn đến chơi kêu oai oái, nhưng vẫn co ro ngồi cùng nhau đến 3 giờ sáng. Thức đến gần 5 giờ cố làm cái bài tập cho xong để mai thảnh thơi hơn mà vẫn chưa hoàn thành được.
Đến sáng nay mở mắt ra mới thấy trắng xoá. Một đêm qua tuyết đã rơi. Tuy không thật dầy nhưng cũng giật mình. Mặt trời lại lên, những tia nắng lóng lánh trên các bờ tường, mái nhà, cây cối.

Hay là trời tuyết để chào đón Năm Mới đây ?
 ___________________________________

3/2/03

Tết đã đến, và Tết đã đi, hai ba ngày chưa kịp để thấy nó đến thì đã phải nhớ về nó như ngày hôm qua.

Chiều 30 Tết đến trong vội vàng, giữa những bài luận, thực hành trên phòng máy cùng những thứ linh tinh vặt vãnh khác. Hôm đó trời gió to và lạnh làm sao, tuyết từ đêm trước vẫn còn đọng lại trên khắp đường, con đường trơn tuột. Gió bạt cả người. Cũng lạ là tại sao hàng cây bên kia không gẫy hết cành đi cho rồi.

2 giờ ra bến xe, nơi mấy người đã chờ ở đó. Chuyến xe đi Leeds muộn 10 phút, là điều ít khi xảy ra. Con đường lơ mơ ngủ dưới ánh mặt trời không vượt quá được các nóc nhà.
5 giờ chiều, tức là đúng Giao thừa ở nhà. Không một cảm giác, không nhớ, không buồn. Chỉ rõ ràng cái mỏi ở chân vì phải bó gối lâu.

Tít, mobi của N. kêu. Bố mẹ hắn từ nhà gọi sang, kể lể cà kê, chẳng muốn nghe cũng phải nghe, vì đó là những tiếng Việt duy nhất lúc đó. Ở nhà không có pháo nhỉ, chứ nếu không chắc cũng có thể nghe được tiếng pháo đấy. Không có pháo, mà muốn gửi một chút không khí Tết qua điện thoại, thì khó làm sao. Những câu chúc tết của người không quen chẳng tạo nên cái gì hết.

Đến bến tầu gặp thêm 3 người từ Sheffield đến, một cậu người Sài Gòn luyên thuyên suốt, rất vui. Cuốc bộ trong thành phố Leeds để đến nơi đã hẹn. Trời lạnh dưới 0, chắc cũng khoảng - 5 độ, nhưng đi bộ nên không lạnh lắm. Xuyên qua vài con đường, những toà nhà sáng bàng bạc, rồi chui tụt vào một cái cổng, lơ đãng nhìn trường ĐH Leeds nửa hiện đại với các toà nhà kính, nửa cổ kính với mấy toà giáo đường đã được sửa lại thành giảng đường.

Hôm nay khu Common building lại có mấy chú đứng gác, thì ra chúng nó cũng biết là ngày của dân Tầu tụ tập, mà trường này có đến mấy nghìn chú Tầu, nên nó đứng canh chừng là phải. Bên trong ấm hẳn. Bọn Tầu treo hai dải băng "Tứ quý bình an" đỏ choé từ trên xuống, và trong hội trường rộng chúng nó ngồi xem mấy món văn nghệ sặc mùi Tầu, nhưng có vẻ cũng chuyên ra phết.
Tầng ba, nơi dân Việt ta tập trung. Một căn phòng nhỏ hơn, đơn giản với bộ dàn karaoke, bàn ghế bầy xung quanh, với những gương mặt lần đầu gặp, nửa lạ nửa quen, cũng người Việt đây mà. Đi lấy các thứ từ nơi khác đến. Chỗ này nơi ở sướng hơn hẳn chỗ mình, rộng rãi mà rẻ, thèm ghê.

Dần đông lên, gặp những người bạn - đồng nghiệp đang học ở đây, khắp nơi, cảm giác gần gũi quá. Thằng ở Baths - cái nhà tắm của nước Anh, ông ở Norwich, Birmingham, Manchester, Leeds, 8 người vốn cùng một trường, giờ lại gặp nhau ở đây, chắc sẽ không có dịp thứ hai tập trung đầy đủ thế này. Nhắc đến những người không đến được, hỏi chuyện ở nhà....



Chương trình bắt đầu, các nhóm từ Birmingham, York, Baths, Manchester, Southamton, Sheffield, London, Sussex, Wales và chủ nhà Leeds lần lượt giới thiệu, với hơn 50 người. Thêm hai chú Tây tập tọng nói tiếng Việt nữa Một đêm đông đúc quá.
Ăn uống chúc tụng. Có đủ cả bánh chưng, giò lụa, gà luộc lá chanh, miến, măng, xôi vò, nộm.... những thứ thật bình thường so với người ở nhà, nhưng thật quý với người đi xa.
Rồi hát, những bài nhạc đỏ được vang lên qua những cổ họng gần đứt ra, khản cả đi.

"Tuyết rơi, nhiều quá". Chưa hôm nào ở Leeds tuyết rơi nhiều thế, lả tả tràn ngập ngoài cửa sổ kính. Mở cửa ra để ngắm, để bắt lấy vài hoa tuyết bay ngang. Trong ánh đèn sáng, trời mờ trắng. Đêm 30, không có hoa đào, thì tuyết trắng cũng dùng tạm vậy.

Nhưng giây phút nửa đêm thực sự lại ở một quán đêm hát nhạc sống, với những giai điệu disco đập điên cuồng. Mọi người nhẩy ầm ĩ, nhưng không phải ai cũng bị cái không khí sôi động đó kích thích. Ngồi - không phải một mình, im lặng nhìn những bóng người hớn hở, những tiếng hô, nụ cười trên khuôn mặt người quen xung quanh, như đối lập với cảm giác man mác trong mình. Không hẳn muốn ngủ, nhưng muốn mơ đi để phần nào về được đến nhà.

.......

Đầu năm mới, làm một chuyến xuất hành.

Đích đến là York, một thành phố nhỏ nằm phía đông Leeds. Ai mong đi NewYork không biết, còn cả hội đi York gốc đây. Người ta nói rằng đến UK mà không đến York và Baths thì chưa biết nước Anh, cho nên phải tận dụng thời gian mà đến.

Nửa giờ đi tầu, dừng lại ở một ga cũ kỹ. Trước mắt là một bức tường thành dài vượt lên. Bên trong là khu thành York cổ, với những dẫy phố nhỏ hẹp, còn cả những căn nhà xiêu vẹo như muốn đổ, nhưng vẫn để nguyên đó, và lại thành một cái quán nhỏ nổi tiếng.

Đầu năm ở nhà mọi người đi chùa nhỉ.
Không có chùa, vào tạm nhà thờ vậy. Giáo đường Minster nổi tiếng nhất York, dù không to đẹp bằng Westminster hay St.Paul - nơi Diana làm lễ cưới - nhưng cũng nổi tiếng vì sự cổ kính của nó. Bên dưới hầm nhà thờ là nhiều pho tượng đá giống hệt những người nằm sâu bên dưới, hi hi, nhưng tốn xiền mới xem được, trong khi cả lũ còn trốn cả mấy ông trông nhà thờ lúc nào cũng chỉ chực chặn khách lại dẫn vào chỗ donation. Máy ảnh chụp lén, để khỏi mất mấy đồng lệ phí.



Một ngày mồng Một đẹp trời tuyệt vời. Bên dưới tuyết vẫn còn trắng, nhưng nắng rất đẹp, chiếu lên nóc những ngôi nhà cổ thấp nhỏ, lên một toà tháp cổ trên một ngọn đồi to hơn núi Nùng một tí. Cỏ xanh, tường đổ, nhà đá xiêu xiêu, con sông hiền hoà chảy dưới mấy cây cầu tuổi đời cũng đã lâu.

Chào York, trở lại Leeds, nơi mấy đội bóng của các nơi thi đấu. (7XHN nhà ta mà ở đây nhỉ)
Chiều xuống quá nhanh, đi xuyên qua thành phố Leeds một lần cuối rồi hộc tốc ra bến xe.

Lần này không như chiều hôm qua, chuyến xe đã khởi hành 3 phút trước, không hề chậm một chút nào. "Muốn hiểu ý nghĩa của một phút, hãy hỏi những người bị nhỡ tầu xe".

Chuyến cuối cùng không chạy thẳng, mà đỗ lại ở Manchester 2 giờ đồng hồ. Thế là lại có một tua du lịch bằng chân xuyên qua khu trung tâm thành phố nổi tiếng vì Bóng đá này, để cảm nhận nhiệt độ -5 độ, cảm nhận cái ánh sáng vàng vàng chiếu qua khu trung tâm, những con phố lạnh lẽo, với những cô gái mặc áo hai dây và minijup khiến anh em VN lè lưỡi thán phục.

Nửa đêm về đến nhà, kết thúc một ngày qua 3 thành phố.
Cũng là kết thúc cái Tết của một người xa nhà.
_____________________________________

5/2/03

Tuyết đang rơi, lả tả trắng trời.

Trong mình dường như cũng đang có tuyết, hay là tuyết trong mình đang tan?

______________________________________

10/2/03

Tối qua đi xem phim, phần 2 của "....the Rings".
Ngồi trong rạp, lại chợt nhớ đến lần đi xem phần 1 cùng 7XHN. Hôm đó có 13 người, cười đùa thật vui. Lần này chỉ có 3 thằng lủi thủi. Đi để cho thoải mái đầu óc, nhưng dường như không đạt được mục đích.
Ca muộn nhất kết thúc lúc hơn 1 giờ sáng. Chờ gần 1 giờ để bắt bus về. Giờ này khu phố đông đúc nhộn nhịp như Hàng Đào, toàn thanh niên đi chơi đêm. Hàng đoàn các cô mặc jupe, áo mỏng dính gần như không có, hoặc cười nói, hoặc vội vàng, hoặc co ro trong cơn gió, mưa nhỏ và cái lạnh 5 độ. Phải nói sức sống của họ mạnh thật. Những khuôn mặt son phấn, những bộ tóc đa phần nhuôm nhuôm, mặt đeo đầy khuyên. Có người quanh mồm xỏ 6 cái khoen, mũi hai cái, tai mỗi bên 5 cái, như một cửa hàng đồ trang sức trên mặt.

Chuyến bus muộn chật ních thanh niên. Tiếng cười tiếng hát, nói chuyện, lảm nhảm say sưa.
Chỗ đông người mà sao vẫn thấy vắng.

Khi càng muốn chạy trốn con người thì lại càng phải gặp nhiều người. Không ai có thể là trẻ con được mãi. Sống, để rồi lớn lên, để rồi nhìn thấy mọi điều xung quanh vẫn đang cuồn cuộn chảy. Những gì mình nhìn thấy, cảm nhận thấy, tưởng như to tát, quan trọng, lớn lao, thực ra cũng thật là bé nhỏ bình thường.

Lăn vào giữa cuộc đời, hay chỉ là bước vài bước dò dẫm vào con đường đó thôi? Lẽ phải ở trong lòng mình lớn hơn lẽ phải mà những người khác áp đặt lên ta. Không phải ai cũng được làm điều mình cho là đúng. Nhưng cứ làm cho tốt nhất điều có thể, đã là sống tốt hết mình rồi. Chỉ sợ điều đó cũng không thể.

___________________________________

11/2/03

Màu vàng của tháng 11 khi đã được thay bằng màu trắng của tháng 2, mà màu của khô úa, sậm sịt....



Nhưng những ngày lạnh giá cũng đã qua rồi.
Hôm nay vào trường, chợt ngạc nhiên vì giữa các bãi cỏ bỗng vụt lớn lên những cành hoa, và hoa bắt đầu nở vàng khắp nơi.
Chỉ sau khi tuyết tan 2 ngày, vạn vật bỗng bừng tỉnh dậy trong một không khí hân hoan tràn ngập.
Ngay cả bãi cỏ cằn cỗi bên cạnh cửa nhà cũng chợt ngỡ ngàng vì những mầm cây xanh.

Mùa xuân đã từng bước gõ cửa rồi.
 ______________________________________

18/2/03
Hôm nay lạnh nhất từ trước đến nay. Không có tuyết rơi, nhưng hơi nước trong không khí đã đông lại thành băng hết rồi. Không khí khô đến đau rát. Những ngọn cỏ đọng một lớp băng giống như một đĩa mì lớn màu trắng nhờ bò lổm ngổm trên khắp các khu vườn. Con đường đạp xem như được rải một lớp đường cát trắng mịn. Lặng lẽ và bất động.

Tuần qua đã làm thẻ đi bơi. Nước vừa đủ để hành hạ thân thể mỗi ngày một giờ. Hoá ra trong mấy người mình vẫn còn là thằng bơi được nhất, trong một giờ đó vòng vèo không nghỉ.

Chiều qua, một buổi chiều thật bình thường. Khu swimming xuất hiện một người mới. Một chàng thanh niên khá đẹp trai nhưng đôi chân bị liệt. Anh phải dùng nạng để đi, rất khó khăn trong việc di chuyển cũng như thay đồ. Thực sự xúc động. Không biết anh bao nhiêu tuổi, bởi không tiện nhìn, có thể trẻ hơn mình, nhưng trong đầu đã gọi là Anh ngay từ lúc đầu. Trong số những người đi qua, vài người nói chuyện.

Xuống bể trước. Anh xuống sau, khó nhọc kéo đôi chân ra gần bể, và ... Ùm, ngã người xuống nước. Anh chỉ bơi bằng tay, đôi chân không chỉ khẽ lắc lư trong nước.
Cảm thấy mình thật tầm thường, thật yếu ớt trước nghị lực của chàng trai đó. Anh bơi không kém những người khác, nhưng chóng mệt hơn, và cũng khó khăn hơn rất nhiều khi đứng lại và lúc lên bờ.

Sự không phân biệt là điều tốt nhất có thể làm, dù trong lòng nghĩ răng, có lẽ sức mạnh của anh hơn tất cả những người đang ở xung quanh.

____________________________

22/2/03

Hôm nay nhiều sương quá. Buổi tối về hơi muộn mà sương mù mịt khắp nơi, mờ mờ ảo ảo chẳng nhìn thấy gì đằng trước. Con đường dường như càng dài hơn khi nó quá ngắn trước mặt. Hình như khi không nhìn được xa thì người ta càng thấy cái đích là xa xôi?
Mấy hôm trước ngoài trời đầy sao, mỗi lần đẩy cửa vào khu nhà là nhìn thấy chòm Lạp Hộ (Orion) sáng rực rỡ lấp lánh ngay trước mặt. Còn hôm nay chả thấy được gì. Ngay cả bờ tường cũng chả thấy.

Một thằng Tây trên tầng chuyển đi nơi khác. Một buổi chia tay nhẹ nhàng với những người khác trong nhà. Vài chai rượu, vài lon bia, và dăm con mực nướng. Chỉ buồn cười, khi nướng mực trên bếp, thế là cái chuông báo cháy kêu ầm lên, khiến cho bà chủ nhà nháo nhác chạy sang xem. Cái bọn này sợ nhất là cháy. Mà cứ mỗi bữa nướng mực là lại một lần chuông réo.

Thằng chuyển đi nhỏ bé và thẹn thùng còn hơn cả con gái Việt Nam. Cũng hiếm gặp được thằng nào như thế. Ngày chia tay của cu cậu mà cậu cữ bẽn lẽn chả biết nói năng gì, chỉ ngồi cười nhẹ nhàng trong góc nhà. Nếu không phải vì hắn sống trên tầng trên thì chắc cũng có thể thân được hơn mấy thằng lạnh lùng hoặc hùng hổ ở đây.

Nhìn ra ngoài trời, sương mờ mịt thêm. Một cuối tuần nữa lại đến.

____________________
2/3/03

Một cuối tuần nữa lão Big ạ. Tôi không đếm nhưng cũng biết chẳng mấy chốc là hết thôi.

Tuần vừa rồi có một buổi đi nghe hoà nhạc cổ điển. Vốn không phải là người mê nhạc cổ điển cho lắm, ngoại trừ những bản quá nổi tiếng như Moonlight sonata, Blue Danube, Danube wave, Persian market, Bolero.... nhưng cũng phải choáng ngợp và mê mẩn với dàn nhạc trình độ Quốc tế đó. Bộ kéo, bộ hơi và bộ gõ. Mà cái nhà hát đó thuộc loại hiện đại nhất châu Âu hiện nay, dù rằng chẳng phân biệt được hiện đại thì để làm gì khi mà ngồi nghe trực tiếp. như thế.

Đáng ra giờ này đã ở Oxford để tham gia Vietnamese Culture Night rồi, nhưng lại ngồi nhà.
Ngày hôm qua định đi sớm để ở đó trước 1 ngày, thế mà thật là xui xẻo. Sáng đi tìm cái thẻ giảm giá thì không thấy, thẻ sinh viên thằng bạn cầm chưa trả, bị ốm từ hôm trước do bơi nhiều quá chưa khỏi, ra ngoài đường thì mưa to. Lặn lội đến bến xe được thì không còn chỗ. Bực mình nên quay về và nhất quyết không đi nữa, dù rằng sáng nay hai ông bạn lôi kéo.

Ở nhà dọn nhà vậy. Hai thằng con trai ở với nhau, chẳng tránh được bầy bừa. Lôi ra hàng đống thứ khắp trong các xó. Nào giầy ba ta, tất mấy đôi (may là ở đây không có chuột... ẹ ẹ). Nào là giấy, báo cũ, quảng cáo của chúng nó ngập cả nhà, túi giấy, nilon đi chợ chỗ nào cũng có, bếp thì gạo rơi vãi tung toé. Bếp thì mấy tháng không lau, mà chuyên gia xào nấu nhiều dầu, nên nó đóng hàng tầng hàng lớp chùi chán chê.

Đã là mùa xuân rồi, trời sáng muộn hơn. Hôm nay nắng to hai lần và mưa một trận. Chiều về hiu hiu.

.....
Một mình. Đúng là một mình. Lâu lâu rồi mới cảm thấy một mình thế này.
Thường thì giờ này hai thằng lúi húi nấu hoặc ăn. Thêm chú bên cạnh nữa là ba. Chẳng nói chuyện thì cũng là 2-3 người.
Hôm nay mọi người đi cả, một mình ở nhà.
Chiều trời mưa một trận. Trong nhà, một mình ngồi ăn. nhìn những dòng nước chảy trên cửa kính, và cuối trời sẫm lại.

Bát cơm bỏ dở giữa chừng, không muốn ăn nữa.
_____________________________________

 7/3/03

Hôm nay không khí mùa xuân tràn trề.
Không như hai hôm trước trời mưa sụt sùi, hôm nay nắng đẹp rực rỡ.
Hôm qua sinh nhật ông bạn ở cùng, làm đồ ăn, ngồi nói chuyện với mấy thằng Tây mãi đến khuya. Vốn không uống được nên lại trở thành người tỉnh táo nhất, vui thật.
Thằng Tây được Việt Nam hoá nói rất nhiều. Hai thằng nói kháy nhau, mỉa mai nói xóc kinh lên được. Sự tự do nghĩ cũng buồn cười. Một thằng 24 tuổi mà nói với thằng gần 40 tuổi rặt một giọng kháy rất cay, nghe cực kỳ chuối. Buồn cười thật.

Trưa vào trường, hoa nở sặc sỡ trên thảm cỏ dưới mấy gốc cây. Trắng, vàng, tím, đỏ, rực rỡ mang màu sắc mùa xuân. Chỉ sau vài đêm mà sức sống không chịu giam hãm dưới lớp đất sâu đã nở bừng ra thành hàng trăm đóa hoa nhỏ nhưng thanh khiết. Trên cành vẫn trơ trọi không một chiếc lá nhưng dưới đất nhựa sống tràn trề.
Mùa này ở nhà chắc hoa sưa đã rụng hết rồi. Hôm trước cậu em kể rằng năm nay hoa sưa không đẹp, tàn tạ và xơ xác hơn, hình như vì nắng nóng quá.

Hôm nay bọn sinh viên bầu cử hội sinh viên, chúng nó tổ chức vận động bầu cử rộn ràng. Trước thư viện quảng cáo treo rõ to. Những cổ động viên lấy hết hơi sức quảng cáo cho ứng cử viên, hò hét đường lối chủ trương. Mấy cô cậu mặc quần áo đồng phục in hình "đảng" của mình phát tờ rơi quảng cáo. Chính khách phải chăng chuyên nghiệp chính từ những khi thế này?

_____________________
9/3/03

Mùa xuân đang đến trên tay
Trời không nắng mà sao bóng mát
Gió không reo mà sao lá hát

Nhặt về dăm ba lá rụng
Ép vào lòng để chúng mục thêm
Gẫy vụn gân khô chỉ một đêm

Hoa tấp tểnh hé cười tản mản
Cỏ đưa xanh rờn rợn quanh thân
Ta nghe thấy như rì rào hỏi
Bước chân ai dẫm đến một lần?


Xe lặng yên rỗi đời chở nặng
Tuột xích mà chỉ đạp một vòng
Tìm gốc cây dựa nỗi trống không
 
 
 
_______________________________

11/3/03

Nhận được một lá thư từ một cô bé sinh viên.
Bàng hoàng không thể nói được điều gì.

"Chao thay.
Co le thay khong nho la ai. Vay em xin gioi thieu:
Em la "...." sinh vien lop "....."
Day la lan dau tien em viet mail cho thay. Em muon tam su voi thay va xin thay loi khuyen.
Em co nguoi ban trai hoc cung lop ten la "...H." Chac thay cung khong nho H. Chung em co mot tinh cam sinh vien trong sang va cung nhu bao nguoi khac. chung em cung co uoc mo, khat vong va nhung du dinh song trong tuong lai. Nhung hien tai em da hoan toan sup do. Em viet nhung dong nay cho thay trong luc tam trang em da bat dau lay lai thang bang.
Cau truyen cua em giong nhu nhung phim Han Quoc ma em khong bao gio thich. Em khong nghi rang minh lai roi vao hoan canh nhu vay. Cach day hon 1 tuan em duoc biet H. bi ung thu mau. Benh do co ten goi la Leukemia the^? ca^'p, giam tieu cau. Theo nhu nhung gi em biet thi benh nay khong the chua khoi. Thoi gian song trung binh la tu 6 den 2 nam. Neu dieu tri tot co the song lau hon 1 it. Neu ghep tuy thi kha nang keo dai thoi gian cao nhung do rui ro cung rat cao. Hon nua chi phi lai ton kem(khoang 1 ty VND .
Trieu chung benh cua H. da xuat hien khoang 2 thang nay. Ngay
sau khi chung em lam de tai nghien cuu khoa hoc 1 thoi gian. H. giam can nhanh chong (hon 10 kg), hay sot nhe va noi hach khap nguoi dac biet la o co , nach va ben. H. dang duoc chua tri tai benh vien "....", khoa huyet hoac. Hien tai H. van khong biet benh cua H. Va tat ca moi nguoi trong lop cung vay. Do vay mong thay giu kin dum em. Em va chi cua H. la biet ro benh cua H. thoi.
Den tan bay gio em van khong tim thay huong di cho chinh minh. Em mong co 1 dieu than ky xay ra voi H.
Nhung lieu dieu do co xay ra khong?
Em cho mail cua thay
"

Xin lỗi em vì đã đưa lên đây, chắc em không giận tôi chứ?
Biết nói sao với em bây giờ?
Em muốn nói với tôi, dù biết tôi cũng không thể khuyên được gì.
Những sinh viên tôi đã giảng, giá như tôi có thể biết được hết, giúp được tất cả các bạn.

Tôi thấy mình vô nghĩa quá. Tất cả những gì tôi đã làm với các bạn, ở đây và nơi khác nữa, thật vô nghĩa quá.
Xin lỗi tất cả mọi người.

.....

Các bạn của tôi ơi!
Các bạn có thể giúp tôi được không? Thực sự Chitto không biết phải viết điều gì cho cô sinh viên đó cả. Chitto đã gửi link topic của Thiên Thần Nhỏ xưa kia, chỉ biết có vậy thôi.
Ai có thể viết giúp Chitto điều gì đó với, Chitto sẽ gửi cho cô bé và nói rằng : Đây là từ những người bạn tôi gửi cho bạn.
_______________________________

15/3/03
Mấy ngày qua đi.
Tất cả cũng sẽ qua cơ mà. Cô bé sinh viên đã vững vàng hơn. Không biết điều gì rồi sẽ đến với hai bạn. Tôi không làm được gì cả.

Mùa xuân đang đến rõ rệt nơi đây. Hoa nở bừng lên, nắng rực hơn. Khắp nơi là hoa.
Đặc biệt là tìm thấy hai cây hoa đào phai trong trường. Đúng là đào phai, năm cánh hồng phớt rung rinh lác đác trên cành, không thể mô tả được cảm giác khi nhìn thấy nó. Gần gũi thân quen vô cùng. Trước kia ngay trước nhà cũng có một cây đào phai lớn. Cây hoa đào đó đã bị chặt đi gần 10 năm.
Nay bỗng lại thấy những bông hoa đào ở đây.

Một chiều đi bơi, đang bơi thì chuông báo cháy kêu ầm ĩ. Thực buồn cười. Biết là báo động tập nên thong thả từ tốn, vài thằng tây cũng thế. Lúc ra ngoài mới thấy toàn bộ người trong trung tâm thể thao đó đã ra ngoài từ bao giờ. Mọi nơi khác đều dễ dàng đi ra, chỉ trừ có bể bơi là nơi mọi người đều .... chẳng thể nào nhanh hơn được, nhất là mấy chú củ chuối cứ đủng đỉnh. Mấy thằng nhân viên cứu hộ cũng chỉ giục mà không dám thúc. Tinh thần .... sợ chết của bọn này cao thật.

______________________________

18/3/03

Thuộc loại lười nhất mất.
Chẳng muốn làm gì, dù biết rằng cần phải làm nhiều thứ lắm. Hình như cái tính lười đã trở thành thâm căn cố đế rồi. Mà đúng hơn là lười làm những thứ cần phải làm.

Sáng dậy hơi sơm sớm, nên buồn ngủ rũ ra. Trong lớp tai thì nghe thấy tiếng giáo, mà mắt chỉ thấy toàn những cơm nguội, bánh mỳ, trăng sao ở đâu ấy. Tay thỉnh thoảng ghi được mấy dòng, mà cũng không biết mình ghi cái gì nữa. Chắc là ghi lung tung, nên đến khi một đứa Tầu nó mượn handout rồi hỏi tại sao lại thế này thì đech trả lời được. Khổ thân nó lại phải đi so với người khác.
Mấy bài assignment làm mãi chả ra, tức mình.
Cái bài thi từ hồi nảo hồi nào bây giờ mới có điểm. Mà phọt phẹt thế. Chả buồn nhìn vào. Tự hào là dẫu sao cũng cao hơn một nửa khoá.... há há.... cao cái quái gì mà chỉ vừa điểm qua. Có thằng còn nói : mày có điểm cao cao để xin học tiếp. Trời ạ, học gì nữa. Xong thì về nhà cho sướng cái đã. Tính sau. Học điểm cao để làm quái gì cơ chứ, cần quái gì, chăm làm gì, mệt người. Được cái bằng Distinction thì khoe với ai cơ chứ.
Thế mà hồi ở nhà lại cứ muốn sinh viên học chăm cơ đấy, lại cứ riềng nhiều người ra tép nữa đấy. Ở đây cũng có người biết tõng mình ra rồi.

Mà sao nhiều đứa không đủ điểm qua thế nhỉ????

....
Tối hôm kia đi xem phim.
Bắt chước bọn ở đây, một cái vé xem vài phim, đã mất công thì xem luôn một thể. Chui vào rạp xem xong một phim rồi không ra nữa, lại sang screen khác xem tiếp.
Bọn sinh viên VN những trò này khôn lắm. Có đứa với 1 đồng mà đi xe bus cả năm không bị phát hiện, có đứa có 3 đồng mà vào cửa hàng ăn cả mấy tháng. Cái này thì dân ta thật nhanh.

Cái phim thứ hai ở giữa đúng là thuộc loại bullshi.. toàn dân đen, toàn chuyện da đen, tối tăm từ đầu đến cuối, mà tên cũng chuối, gì mà "barker shop", lại chui sang screen khác xem "The Ring". Chúng nó quảng cáo là rợn lắm, mà chả có gì.
Kể cũng thuộc loại làm vãi tè bọn trẻ con thật. Mấy đứa teenage đằng sau mắt nhắm mắt mở, vừa khoái vừa sợ.

Xong cuốc bộ thêm gần 1 giờ để về nhà. Nhìn trăng sao trên trời sáng lung linh. Tự hỏi có cái giếng nào có con ma tóc xoã xượi chui lên không nhỉ???
____________________________

19/3/03
Hu hu....
Em XIM làm gì mắng anh nhều xế ??? Anh oan mừ.

Chẳng qua là cú với mình vì lười quá thì kiếm cái gì để đổ ra. Đổ ra rối sợ mình càng cú với mình nhiều hơn nên lại kiếm cái gì đó để bảo rằng mình vẫn chưa là thằng tệ lắm. Khi kiếm được ra rồi thì cũng cứ viết ra vậy thôi mừ.

Em mắng anh xế anh bùn chít mất....

__________________

20/3/03

Mùi chiến tranh rất nồng mà cũng thật nhạt.
Trung tâm thành phố ầm ĩ vì biểu tình phản đối chiến tranh. Trong trường cũng đầy biểu ngữ.
Nhưng ai làm gì cứ làm. Người đi biểu tình cứ biểu tình, cảnh sát cứ giữ trật tự, người ngồi ngoài quảng trường cứ ngồi, hò hát cứ hát. Ai làm việc nấy.

"Deadline for Saddam Hussen to leave Iraq passed"
"White House : Disarmament of Iraq will begin at Bush's choosing"
"White House : Bush to decide when disarmament of Iraq begins".......

Những dòng chữ thay đổi từng phút. Cái giờ G lúc nào sẽ đến đây nhỉ ? 
....
Tiếng súng bắt đầu nổ ở Baghđa.
_____________________________
 22/3/03

Trong phòng đang có một chú Anh, một chú Đức, cùng hai thằng VN, nói về chiến tranh.
Từ chiến tranh đang nổ ra, chiến tranh VN, thế chiến thứ hai.
Những thằng thanh niên đều muốn bảo vệ cho chính kiến cho đất nước mình, cho niềm tự hào của mình.  

_____________________________________

24/3/03

Ừ, đành rằng thế giới chiến tranh, con người tàn độc với nhau, chính thể đổi thay, những kinh điển, giáo điều, chân lý, bị lật đi đào lại, người đang sống đảo điên, người đã nằm đó cũng không yên lòng nhắm mắt, những cung điện đền đài, những tượng đài biểu tượng sụp đổ đổi tên, nhân phẩm thương tổn, tượng đá cũng đến chảy mồ hôi....
... nhưng mùa xuân vẫn đến, hoa vẫn nở trên những nhành cây....

Từ tuyết trắng mùa đông


đến hoa lá mùa xuân

 ________________________________________

29/3/03

Thế là ngày hôm qua đã kết thúc những ngày đến lớp ngồi.
Nhanh đến không ngờ được.
Chiều vào thư viện, ngồi đọc được một lúc (quái sao lúc đấy chăm thế không biết?), bỗng nghe tiếng chuông đóng cửa thư viện lúc 7 giờ tối.
Cả phòng đó chỉ còn có hai đứa.
Ra ngoài, chợt ngơ ngẩn. Cả khu vực trường rộng lớn thế mà bỗng vắng ngắt mênh mông. Những ô cửa lác đác đèn không có bóng người, cột tháp đồng hồ trơ trọi thêm ra.

Nhìn vào tờ giấy mới nhớ rằng đã là ngày cuối cùng của kỳ học này rồi.

Ngang qua khu nhà khoa Art, bỗng thấy vắng cái gì đó. Chính là tiếng đàn violon hoặc sáo vẫn vọng ra nay không thấy. Khung cửa sổ cao hơn đầu người kia thường ngày hé mở để những chuỗi thanh âm lọt ra đủ cho người đi qua lặng nghe, giờ đóng kín. Tiếng chim kêu chiều bỗng lảnh lót đến rõ ràng. Thường ngày có để ý đến đâu.

Sự vắng lặng đến rõ ràng quá. Đạp xe về, vượt qua giáo đang đi bộ phía trước. Tối lại gần.

Mùa xuân còn chưa kịp đến hết, cây cối còn chưa ra lá hết mà đã hết kỳ rồi.

Nhưng mùa xuân đã để lại sắc màu khắp nơi.
_____________________________
 31/3/03

Hai ngày cuối tuần qua đi chẳng làm gì. Ngồi nhà, xem xét vớ vẩn.
Kỳ nghỉ đã đến, nhưng không cảm thấy điều đó lắm.

Tối qua cả 4 thằng cười một cách giảo hoạt và ra một quyết định quan trọng: Nhịn bữa tối.
Đó là hậu quả của việc có một vài người khách đến nhà và không đi chợ được. Quả nhiên là sự sáng suốt ấy đã được bù đắp bằng một đêm sôi réo từ thẳm sâu cõi lòng.
Không chỉ bữa tối, bữa sáng và trưa cũng được xác định chỉ là một cốc sữa, và một buổi đi dạo công viên mệt nghỉ.
Khắp nơi chúng nó nằm ngồi la liệt, chơi đùa các kiểu. Đến lũ chó cũng nô nức nhảy nhót loạn xì ngầu, miệng ngậm chặt cái đĩa hay khúc cây để cho chủ ném đi. Lũ trẻ con xinh xắn như những thiên thần đuổi nhau khắp nơi.
Nhưng cứ hình dung hơn mười năm nữa chúng nó sẽ béo ị ra những cô nàng nhan nhản núng nính kia - núng nính đến nỗi nếu các cô ấy nằm trên giường mà mình nhảy vào chắc cũng chỉ nghe thấy "Bũm" một tiếng - thì lại phát hãi.
Ông anh hớn hở bảo : "Mông kia thì nhắm mắt sút bóng cũng trúng". Nhưng tất cả những sự mất cân đối đều biến mất trong một chiều nắng xuân đẹp thế này, trên một bãi cỏ mênh mông, giữa một hồ nước nhỏ đầy vịt, bên những gốc cây đầy hoa.
Những cây tràn ngập hoa, lại khiến nhớ đến hoa sưa ở nhà.

Hôm nay ở đây lại vặn đồng hồ tăng thêm một giờ. Thành ra chỉ cách với ở nhà 6 tiếng mà thôi.
____________________________________
2/4/03

Hôm nay trời trở lạnh thật nhanh, với những cơn mưa rơi từ sáng đến tối.

Y hệt những ngày khi mới sáng. Nhiệt độ đột ngột xuống còn có 4-5 độ, so với những ngày trước thì đúng là cắt da. Nhưng cả ngày ở trong nhà nên cũng không cảm thấy gì hết.

Tối chủ nhật mấy người đi xem phim, qua ba rạp đều đóng cửa. Có lẽ cái áp lực chiến tranh đè lên thành phố này như thế. Những khu quán xá vắng hẳn. Nhớ tháng trước chỗ này đông nghìn nghịt, những cô nàng rất sexy, những tiếng cười nói, những anh chàng hùng hổ, kẻ lảo đảo, người nghênh ngang.
Nhưng tối qua thì vãn hẳn. Vẫn những cô nàng, những anh chàng, nhưng ít hơn, vẫn cười nói nhưng chẳng râm ran.

Trường vắng.
Trưa thì vẫn đầy sinh viên nằm phơi nắng trên cỏ, gối đầu vào nhau nhắm mắt ngủ. Nhưng chiều xuống im lặng đến rơi cả nỗi giật mình.
___________________________________

5/4/03





Chuẩn bị đi Nottingham, nơi đó sinh viên VN tập trung tham gia Giải bóng đá SVVN tại Anh lần thứ nhất.

Thời tiết không đẹp, nhưng cũng không khác được.
Ở nhà cũng lại đang chuẩn bị cho bóng đá đấy nhỉ.???
Chúc mọi người lần Gặp mặt tháng 4 này vui vẻ thành công.
_______________________________________

 9/4/03

Hai ngày đi Nottingham tham dự giải bóng Sinh viên VN tại UK lần 1 đã qua. Gần 300 SVVN, từ 15 đến 50 tuổi. Cũng là một công sức không nhỏ của mọi người ở đấy.
Nottingham cũng là một trường ĐH đẹp, khuôn viên mênh mông, có hồ, có đồi, thảm cỏ bát ngát. Và người dân cũng thường vào trong trường như đi dạo công viên.



Những trận bóng diễn ra trong cái lạnh đột ngột tràn về. Nhất là chiều ngày thứ hai khi có những trận vòng chung kết, nhiệt độ xuống đến 3-4 độ, gió rét khiếp lên được. Nhưng mọi người vẫn cố ngồi để theo dõi các trận đấu, bởi sức nóng nhiệt tình mạnh hơn tiết trời.
Tại đây lại gặp lại một cô bé sinh viên giảng cách đây 3 năm. Đó là lớp đầu tiên giảng, cái cảm giác bất ngờ và thấy thế giới này thật nhỏ lại quay về.

Và rồi chuyến đi về lại là một chặng đường vất vả. Chuyến xe coach đã đặt vé trước không đến vì trục trặc nào đó. Cả hội chờ ngoài bến lúc 10 giờ đêm trong gió lạnh đến hơn 1 giờ, cuối cùng là hai chiếc taxi.
Cuối cùng cũng về được đến nhà khi đã 1 giờ sáng. Bát mỳ khi đó mới ấm làm sao, dù rằng chẳng thích ăn mỳ lắm.
______________________________

10/4/03

Trời lạnh.

Muốn làm và phải làm một cái gì đó. Đã làm dù biết rằng không được gì hết.
Sự mất đi cũng lại là sự được.
Sự bỏ đi cũng là sự quay lại.
Sự mâu thuẫn cũng là định hướng.

Rồi sẽ qua.
_______________________________
13/4/03
Bài viết rất hay của Malchik đã không còn thấy ở đây nữa? Lý do nào vậy nhỉ? Thắc mắc mãi.

Trời vẫn còn lạnh, nhưng dự báo tuần này sẽ ấm lên.
Hoa nở rực rỡ khắp nơi. Ngay trước nhà là một bờ đất tràn ngập hoa tím điểm màu trắng. Ngay những thảm cỏ bình thường nhất cũng trổ vài bông hoa li ti trắng bình dị. Chỉ bước ra khỏi cửa, nhìn những màu sắc đơn giản đó cũng đủ thấy tan hết bao bận tâm phiền muộn.
Rồi sẽ đến lúc nhớ chúng lắm đấy.

Chiều đi chợ để mua cho cả tuần. Cái chợ "nông dân" đi bao lần rồi vẫn hớ.
Hai thằng nhìn nhau cười ngớ ngẩn. Cứ mỗi 10 phút là thấy mình ngu đi một tí.
Vừa mua 3 quả dưa một đồng, sang chỗ khác đã thấy nó rao bán 1 đồng cả hộp đến 20 quả. Cái biển giá chúng nó thay như chảo chớp, vừa 1 đồng 10 quả cam, quay lại một cái đã 1 đồng 15 quả, nhiều người mua thì lại chỉ còn có 12. Cơ chế thị trường đảo điên tệ hại thật, vừa đấy mà hai anh em mất mấy đồng vì hớ rồi.

Thôi lần sau chọn lúc tan chợ mà đi.
Tan chợ mà đi.

_____________________

17/4/03

Kho cá.
Tưởng rằng trời vừa rồi lạnh thế, ai dè mấy hôm này trời nóng lên kinh. Nắng chiếu vào, trong nhà vốn thiết kế cho mùa đông tránh lạnh nên hun cũng khá nóng.

Thế là bị nhiệt, xót hết cả miệng, ăn thật khổ.

Trong trường những cành hoa trắng đã nở hết. Rực rỡ. Nhưng so với những bông hoa dại màu tím bên vệ đường thì hình như vẫn không bằng.
Các búp non xanh nhạt khắp các ngọn cây. Mùa xuân đến muộn trên những cành già cỗi. Còn những bông hoa vàng rực tháng trước giờ đã kịp úa tàn.

Vào trường, khắp nơi là sinh viên nằm phơi nắng, ăn uống nhẹ với nhau. Thật thanh thản. Đơn giản là sự bình yên.
_____________________

19/4/03

Easter.
Ngày Easter nắng đẹp.
Chiều thằng Adam bên cạnh nhà rủ ra ngoài vườn nói chuyện. Ngồi bên bậc gạch hong nắng, nói chuyện linh tinh về con người, phương Đông phương Tây, ngôn ngữ hình ảnh.... Nói chung là cái gì đến.

Cậu cạnh nhà ra góp vào, nhưng lại làm mất cả cảm hứng của mình. Ngồi một lúc rồi đi vào.
Chiều có một cuộc nói chuyện rất vui với những người bạn ở nhà. Không mấy khi gặp đủ và nói chuyện được như thế. Hình như trong những lúc rắc rối mới thấy sự đồng lòng trở thành một niềm vui lớn thế nào.

Hoa nở khắp nơi, và hoa cũng tàn khắp nơi.
Mấy bông tulip đỏ thắm ngay trước nhà. Một loạt hoa cúc dại nhỏ xíu như khuy áo, bụi hoa vàng, hoa tím hồng.
Vườn cỏ xanh rì. Nắng rực. Cũng chỗ này hai tháng trước tuyết phủ trắng. Sự sống thật mãnh liệt, tràn ngập khắp muôn nơi.
_________________________

20/4/03

Vừa hôm qua nắng đẹp, vậy mà hôm nay đổi thời tiết nhanh quá. Hôm qua thằng Adam nói là thời tiết thay đổi từng ngày, không tin lắm. Vậy mà đến hôm nay thì nó nói đúng thật. Gió lạnh ù ù....

Đi chợ thứ bẩy đã thành lịch, đúng là thân làm tội đời, hai thằng như hai con lừa thồ những rau, thịt, cá, hoa quả chất đống cho một tuần. Khổ sở cái thân tôi.

Tối đến phải đưa cô bé từ trường UCE đến thăm buổi chiều về tận nhà. Mà nhà thì xa chứ có gần đâu, xe bus cũng mất đến 30 phút chạy không dừng. Gió lạnh ghê.
Nửa đêm cũng lạnh và vắng.
Chỗ này tuần trước có 2 người bị giết.

Sars đã lan đến đây ? Có người báo là ở Chinatown đã phát hiện mấy người có thể bị SARS. Thế mà chiều nay vừa đi qua đó xong.

Có thể ngày mai..........???

Cậu ở cạnh nhà lên London có việc đang bị ốm liệt giường sốt cao trên đó, mà hôm qua vẫn khoẻ.

Có thể ngày kia..........???

Khiếp quá.
______________________
24/4/03

Ngày qua nặng như một chiếc lá quá to trong cơn gió nhẹ.

Cây cối ra lá xanh um, tràn ngập tốt tươi.
Tuần Phục Sinh đi qua chỉ để lại sự lười nhác, những chở nặng trong lòng, thong thả với lời nói mà gấp gáp trong nỗi lo, nhẩn nha khi làm mà hối thúc khi đêm xuống.

Chiều nay trời mưa, ẩm ẩm.

Tối hôm kia đi xem phim, chạy nhoáng nhoàng màn hình này với chỗ khác, chả biêt cái nào đúng, cái nào sai, cái nào hay cái nào dở, cái nào tình cảm cái nào hành động.
Chỉ còn là một mớ những hình ảnh, âm thanh nhảy nhót, những khuôn mặt người, thân thể người chuyển động, vật vã trong nỗi đau, sằng sặc trong cái kéo mồm nghuệch ngoạc, những ánh mắt giả vờ, tiếng cười cố rặn.

Và khán giả, tiếng cười. Một ông cụ ho vài tiếng rồi cười to. Một chú Tầu rút mobi bấm bấm, sột soạt giấy gói kẹo, chuệch choạc những vòng tay.
_______________________________

1/5/03

Mồng một tháng năm.
Thường mọi năm là ngày nghỉ, đi chơi cùng bạn bè hay đến gặp nói chuyện với nhau.
Năm nay không có gì hết. Dẫu sao cũng là một ngày nghỉ khi mà hôm qua đã nôp bài luận và thi một môn. Nhưng trước mắt là cả một tháng thi.

Hôm qua còn là một ngày đặc biệt nữa.
Không biết nói sao. Có ai là hiểu được ngày này của tôi? Nhưng niềm xa xưa, bao điều giữ kín. Mười tám năm trôi mà vẫn mồn một ngày này. Cuộc sống xoay vần, đuổi thời gian đi nhanh không kịp cất tiếng gọi. Đuổi tâm trí người về chỗ cằn khô đến nỗi hình bóng xa mờ, tiếng xưa im lặng.
Nằm mà nghĩ đến ngày xưa, trong tim như có nỗi đau nhói, mà người thì bải hoải. Để làm gì ? Sẽ được gì ? Niềm đau và hạnh phúc, nỗi khổ với thương yêu ?

Đêm qua mưa lạnh, sáng mưa nắng. Đuổi nhau, dối nhau, trong nhau và lảng mất.
__________________________
3/5/03

Thứ bẩy, lại một thứ bẩy. Bẩy tháng qua rồi.

Sáng ăn như một con gà, ngủ như lợn.
Chạy như ngựa đuổi theo xe bus, đến chợ mặc cả như vẹt
Và thồ lặc lè về như một con lừa....

Đứng chờ nhau góc chợ. Chợ tàn buồn như cánh đồng hoang.
Những đám mây nặng nước sầm sậm. Vài người hối hả xách những gói, khép áo lại trong gió.
Sự tàn hoang. Nơi đông đúc lúc nãy chỉ còn lại một khoảng phất phơ. Ở đâu cũng vậy, nỗi tàn cuộc có bao giờ vui. Bỗng nhớ nhà, nhớ những cơn giông đầu đông. Giờ cũng vậy.
Gió.
Những nỗi nhớ, sự vắng lặng trong lòng .
Có ai ở đây ? Có ai nói được hộ ta, và có ai nói với ta.
____________________________

4/5/03

Ngày về có còn ai đứng đợi
Cuối con đường gió không cuốn lá rơi
Chân gối mỏi để bước dần chậm lại
Bởi hút xa không một bóng người

Bài nhạc cũ bào mòn ký ức
Vài mảnh thư lặng lẽ rã rời
Nghe trong mình cả một chiều xao xác
Đêm ở đâu sao không đến ru lời

Ai khẽ cười xót xa như tiếc nuối
Cái vẻ ngoài có giải thoát được chăng
Cho tâm tưởng là một vườn cây trái
Hay rũ vai khép áo dối lòng....

_____________________________

6/5/03

Cứ mỗi lần nhìn lại topic này - những bài viết với cái avatar màu xanh nhiều lên, còn các avatar khác ít đi - lại thấy có điều gì đó không bình lặng.

Cứ mỗi lần vào đây - nhưng không lật giở những trang cũ - lại thấy cái mới dường như không còn là điều mong đợi.

Khi ngoài kia vẫn còn lạnh, còn mưa, còn gió - nhớ đến cái nắng nung người của Hà Nội - là thấy bản thân mình như đang lạnh lẽo hơn, rộng hơn mà cũng vắng hơn.

Chẳng dấu được mình, nhưng cũng không sao tìm được.
________________________________
10/5/03

Hai ngày bỏ học đi chơi.

Thành phố Bath - thành phố đẹp bậc nhất nước Anh hiện lên trong nắng bởi những ngôi nhà cổ bằng đá men theo các triền đồi trải dài về xa. Từ đồi cao nhìn xuống, dòng sông trong xanh êm ả trôi.
Có quá nhiều thứ gợi đến Tam Đảo và Đà Lạt. Những con đường dốc, mái nghiêng xô, vườn cây, quảng trường và những cây cầu.
Xa xa uốn lượn những dẫy đồi.



Sự bình yên thanh thản đến quên đi tất cả Con người, thiên nhiên, những công trình.
Thật buồn cười khi thành phố nổi tiếng này mang tên Bath Spa - cái nhà tắm. Bởi nơi đây có một nhà tắm nước khoáng cổ từ thời La Mã, sứt mẻ, mốc meo mà vé vào thật đắt.

Bỏ cả buổi sáng để đi Stonehenge, khu đá cổ xưa với những tảng 45 tấn dựng lên 4500 - 5000 năm trước. Một chuyến tàu rồi lại một chuyến bus mới đến được nơi. Giữa cánh đồng mênh mông hoa vàng hiện lên vài hòn chỏng chơ.
Cái cảm giác đến đỉnh Côn Sơn xem "Bàn cờ tiên" thế nào thì đây cũng vậy. Tuy nhiên nó cũng có một cái gì đó thiêng liêng thật, khi mà bỗng mây kéo đến trên cánh đồng bát ngát. Và đá sừng sững chơ vơ.



Đường về qua được hai thành phố đẹp đẽ nữa. Salysbury êm ản như một dải lụa mềm bên trên cánh đồng hút mắt, những quán nhỏ xôn xao.

Thôi. Chơi đã quá nhiều.
Đã là lúc phải học cật lực. Mình chuối quá.

_____________________

17/5/03

Hôm nay lại mưa.
Chỉ còn hai môn thi nữa. Mười ngày nữa là có thể thoải mái hơn. Thoải mái hơn nhưng lại là để cho những việc tiếp nữa.

Trời mưa hai hôm nay, khó chịu thật. Xám xịt một màu.
Trong khi ở nhà trời nóng nung người thì ở đây vẫn lạnh. Hôm kia còn có mưa đá, những hạt đá bằng hột đỗ rơi khắp nơi. Mái ngói trên đầu kêu rào rạo. Lò sưởi vẫn bật, vẫn chờ nước nóng mới rửa bát.
Mà toàn những thằng lười, bát đũa để hàng đống không rửa.
Áo quần để hàng đống, chỉ việc đem ra chân cầu thang bỏ vào máy giặt, nhưng thằng nào cũng rình xem có ai khác bỏ tiền vào máy không để giặt ké. Có mấy chục xu mà chạy được hơn chục cối, nên chú nào cũng chờ thằng khác nhét xu rồi tranh thủ.
Bố khỉ thằng Adam, có 1 xu cũng phải trả đủ.
____________________________
22/5/03

Hôm qua đi đến trường, bỗng gặp một quả cầu gai xù bằng chiếc mũ lưỡi trai bên vệ đường.
Lại gần. Một chú nhím yên lặng đã chết từ lúc nào.
Trông nó tội nghiệp làm sao. Cái dáng hiền lành vô hại.
Phải chăng vì băng qua đường nên đã bị xe gây tử thương?

Chân cầu thang lên thư viện hai con vịt nằm co ro. Thèm món tiết canh quá. Rau húng này, chanh tươi này, mùi tàu này, lạc rang, gan...

Cũng là con vật, cũng là con người.
Lại nghĩ đến chuyện ở Ukraina. Tối qua PM cho Interceptor, cái cậu đã khóc khi đi Làng Canh lần đầu ấy. Cậu ta đã ở Ukraina được khá lâu rồi. Không biết mọi người còn nhớ Interceptor không nhỉ ?  

_____________________________________
27/5/03

Oaaaaa

Vậy là đã xong môn thi cuối cùng.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi là sẽ xong mọi chuyện, để trở về nhà. Nhanh quá đi mất. Chán thật, cái tuổi này rồi mà vẫn còn phải học hành thì chán thật.

Về nhà. Thôi, tạm thời là trở về cái căn phòng nhỏ của hai thằng, có đầy đủ các thứ, nghỉ một cái.
Cái cảm giác thi xong không như hồi xưa. Ừ thì cũng khoan khoái vì không phải lo nhiều, nhưng không hứng thú lang thang để cho lòng thảnh thơi được. Mà hình như rỗi rãi cũng không khoái lắm. Cứ hơi có một chút lo, một chút bận bịu, một phần trách nhiệm với mình và mọi người thì hơn.

Nhưng có rồi thì lại lười. Thế đấy.
Lười và sự trống trải - buồn thay - lại đi với nhau.
Chẳng phải không có việc để làm, nhưng lại muốn chả làm gì, để rồi lại thấy thừa chân thừa tay, thừa đầu thừa óc.
_____________________________

1/6/03

Hôm qua nóng quá.
Trong nhà hầm hập như cái lò. Chỗ này trơ trọi thò ra ngoài vườn, mùa đông thì lạnh dù lò sưởi cháy đùng đùng, mùa hè thì bị nung thành cái lồng kính. Cửa lại nhìn ra hướng Tây, chiều xuống nắng xiên nên không dám mở cửa nữa.

May lại trở mát rồi. Tung cửa ra.
Yên lặng lạ thường. Một mình. Một khung cảnh vừa quen vừa gần vừa xa.
Thực hiện những lời hứa. Mục đích duy nhất là vì những lời hứa.
Và vì mình. Không phải vì ai hết.

_______________________________


10/6/03


Mưa to quá.
Mấy hôm nay trời sậm sịt mưa mưa gió gió, đúng là không khí ẩm ướt của cái xứ sở nổi tiếng vì mù mịt này. Chả muốn làm gì, chả chịu làm gì.
Mưa rào ào ạt. Vài cô gái mặc thoáng hơi dính nước ướt, hà, xinh phết.

Mấy đêm nằm mơ đủ thứ chuyện ở nhà, tưởng như mình đang ở nhà và chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Tỉnh dậy. Vẫn vậy.
Có người hỏi thèm ăn gì ? Thực ra không thèm gì rõ ràng cả. Ngày ngày nấu ăn vẫn những món theo kiểu ở nhà thôi. Cá rán, cá kho, cá sốt, canh chua, ấy là cá. Thịt luộc, thịt kho, thịt xào, thịt rán, ấy là lợn. Xào, rán, nấu canh chua, ấy là bò, luộc, rán, bỏ lò, ấy là gà.
Hà, tối nay có đứa đem đến cho mộc nhĩ nấm hương, bột canh rồi đây. Hình như có cả mực khô.

______________________


19/6/03


Dường như tất cả cứ trôi, cứ trôi, cứ trôi.

Load nhạc Phạm Duy về nghe, nhưng cũng không đủ nhiều để thấy những cái mà người ta từng ca ngợi về ông. Có lẽ cái gì cũng thế thôi. Người ta ca ngợi, người ta chê bai, người ta tâng bốc, người ta dè bỉu.... nhưng quan trọng là với chính mình thế nào.

Hai hôm mệt, chả đi đâu ra khỏi nhà. Ăn uống linh tinh. Có lẽ còn thất thường hơn ở nhà nhiều, dù rằng ở nhà một mình cũng đã vớ vẩn rồi. Nuôi mình thế này hình như cũng chẳng tốn lắm? Nếu không phải ăn uống mà vẫn sống, hoặc chỉ ăn uống mà vẫn sống nhỉ.

Sáng sáng chim kêu bên ngoài. Hoa cỏ lặng lẽ.
Những dự định chẳng thực hiện được gì cả. Ngổn ngang điều gì đó khó biết. Biết hay không ?
Có người nói mình hình như chẳng tin ai, chẳng dám tin ai? Mình có tin ở mình không ? Mình có biết yêu thương ai nữa không ? Hay mãi thế này, một kiểu xa cách, mà chẳng thấy có nhu cầu lại gần.

________________

23/6/03

Hai ngày đi Manchester cũng xong rồi.
Đêm về nhà, mở máy ra, một đống tin nhắn, mail, than phiền.

Mọi sự đều là bình thường. Có khác thường hay không chẳng qua người ta cố tạo ra nó.
Cái nơi được gọi là thánh địa Old Traford đó, trong mắt một thằng như ta chả có cái gì cả. Đơn giản chỉ là một công trình xây dựng, lúc thì hàng vạn, lúc thì lơ thơ người. Mặt trước trông như một ngôi nhà kính.
Vào cửa hàng bán đồ lưu niệm của nó, lật 10 cái thì 9.7 cái Made in Châu Á. China, Indonesia, India, Korea,.... với giá cắt cổ.


Chiều về thành phố Man, cơn mưa rào nhỏ chợt đến sau một ngày nắng. Bỗng bốc lên hơi đất nồng nồng, ngàn ngạt. Lâu lắm mới lại thấy cái hơi đất đó, thân quen và gần gũi làm sao. Tưởng ngay đến những cơn mưa rào trên cái sân nhà mình trước mặt, cái sân chùa Thất Lục.
Cơn mưa chỉ một thoáng. Người cũng chỉ vừa kịp miên man đi một lúc, đã bỗng thấy cái xa lạ và thân quen lại ngay trước mặt.

_____________________________


27/6/03


Một ngày lang thang trong thành phố.
Con kênh nhỏ chạy vòng vòng, chuyển hướng, hợp với nhau tạo nên những khung cảnh đẹp đẽ. Cái quán nhỏ bên bờ kênh, nơi đã từng đón tiếp những nhân vật nổi tiếng, cả trăm năm qua vẫn còn giữ những bộ bàn ghế sắt uốn hoa văn. Một chiều trên ban công, nói chuyện.
Những câu chuyện chả làm vui, mà có khi còn làm suy nghĩ mệt mỏi thêm. Nhưng cũng may cái không khí nơi đó làm dịu lại tất cả.

Bên dưới hàng đoàn trẻ con được cô giáo dắt đi, mặc áo đồng phục đỏ, lam, xanh lá cây rực rỡ cả một dòng kênh. Lũ trẻ đi đoàn dài từ bảo tàng sinh vật biển ra. Chúng đã chen chúc tranh cãi về những con vật kỳ lạ trong đó, dễ thương đến mức nhìn chúng còn thích hơn nhiều những con cá, cua, sứa, rùa... trong những bể kính lớn kia. Lũ trẻ mới thật là những cái đáng để ngắm nhìn nhất. Một hàng dài ngồi bên bờ kênh ăn kem, thấy chụp ảnh thì quay ra cười làm dáng, điệu và dễ thương quá đỗi...
________________________


2/7/03

Trời mưa và trở lạnh.
Hôm qua 12 độ đấy. Mưa. Chẳng làm được gì. Những điều thúc giục, dường như cứ thúc giục đi, còn ai thong thả thì cứ thong thả.

Thật buồn cười. Những người khác khi biết có kết quả thi cách đây hơn 2 tuần đã vội vã xem rồi. Mình là người duy nhất đến bây giờ vẫn chưa biết kết quả thế nào ? Chỉ biết không trượt là được, còn cụ thể ra sao không quan tâm lắm. Ngay lão supervisor cũng ngạc nhiên vì điều đó.

Cứ thế lại hoá hay ? Không phải bận tâm. Lúc nào nó gửi giấy về nhà thì biết cũng vừa, đi đâu mà vội. Hình như cái sự thờ ơ với mọi chuyện của bản thân trở thành thói quen rồi. Cái gì cũng đến và rồi cũng đi. Thế thì cứ vội vàng thúc giục lo lắng làm gì nhỉ ?
_____________________________________

9/7/03

Một tuần buồn chán, một quyết định nhanh, để cho một chuyến đi ngắn nhưng cũng mang lại bao điều.
Hai anh em ra bến xe khi còn sớm. Chuyến xe dừng lại ở Coventry, một thành phố đẹp. Ba toà nhà thờ cạnh nhau, vẽ lại lịch sử một thời nơi đây.

Sự hoang tàn đổ nát hiển hiện. Toà nhà thờ lớn đã gục ngã bởi thời gian, bom đạn. Chỉ còn lại những bức tường trống trải. Kia là bàn thờ, nơi đã chứng kiến những phút huy hoàng trong quá khứ, nơi bao lượt người từng cầu nguyện.



Toà lâu đài cổ Warwick bên dòng sông êm đềm trôi. Người ta diễn lại cảnh xa xưa của những chiến binh, những người dân, người thợ, giới giàu sang cũng như bậc nghèo hèn. Thời nào cũng vậy thôi. Toà lâu đài cổ đứng đó đã bảy trăm năm, chứng kiến các thời vua, quý tộc dựng lên rồi đổ sụp. Chỉ dòng sông hình như không thay đổi. Chiếc cối xay vẫn đều đặn quay, quay mãi.....

Những thành phố rồi cũng lùi dần, những thế hệ rồi cũng chìm lấp. Thế thôi.

______________________________

13/7/03

Mấy ngày trời nóng. Mùa hè rõ ràng. Căn nhà nóng hầm hập không chịu nổi. Cũng may có thể mở cửa ra cả hai đằng nên đỡ đi nhiều. Trời trong xanh thăm thẳm.
Vào trường, vắng lặng. Chả kiếm đâu những đám thanh niên cười nói ngả nghiêng trên cỏ. Hè thật rồi.

Chiều bắt đầu xuống lúc chín giờ, mười giờ mới bắt đầu tối. Lúc đó thì lại lành lạnh, Cây cỏ im lìm. Mấy thằng ngồi trong nhà nhìn ra trời xanh thẫm lại, bữa cơm chiều xong lúc 11 giờ, tán phét vài câu là sang ngày mới. Cứ thế và cứ thế.
__________________

17/7/03

Lại sắp một tuần.
Hôm qua mưa rấm rứt suốt từ chiều. Đến tối sấm chớp nổi lên. Ít khi gặp sấm chớp ở đây lắm. Tiếng sấm thật bất ngờ đến nỗi cả mấy người cùng hỏi : Sấm đấy à ? Ừ đúng sấm đấy. Nghe quen quá, thế mà cũng hỏi. Ấy vậy nhưng vẫn hỏi, dường như chỉ để khẳng định lại một điều, rằng nơi đây không phải quê hương.
Nhiều người nói đi xa, rồi có thể có quê hương thứ hai. Cũng đúng thôi, khi mà con người đã quen thuộc, đã thấm vào cuộc sống nơi đó. Cứ xa đi, rồi sẽ biết nó đáng yêu đáng quí thế nào.

Đêm hôm kia, trời trong, lấy cái chăn dạ trải ra vườn, hai thằng với một thằng tây, nửa nằm nửa ngồi, nói chuyện tán phét đến gần 2 giờ. Đêm hơi lành lạnh, nhưng không sương. Trời mờ mờ, một số vì sao nhấp nháy. Có ngôi sao khá sáng ngay trên đỉnh cây thông. Chòm Bắc đẩu huy hoàng về phía ngôi nhà. Một vì sao băng vụt qua trời.
Một chấm sáng di động từ từ. Máy bay, nhưng cứ hình dung đó là một vì sao đi. Rồi ù ù, một chiếc máy bay bay rất thấp kéo qua một luồng sáng rực, để rồi qua đi, lại im lặng. Nơi đây rất yên lặng. À, có tiếng nước chảy róc rách từ vườn bên cạnh, hình như nhà đó có khu vườn kiểu Tàu, bao giờ cũng có nước chảy, nhưng trong đêm mới nghe rõ.
Ba thằng đố nhau mấy câu thực là vớ vẩn. Thằng tây trẻ con thật. Nào là tại sao lại có các mùa, tại sao trời màu xanh, kích thước trái đất bao nhiêu, luộc trứng ở đây và đỉnh Everest thì ở đâu trứng ngon hơn... toàn những câu trẻ con, nói để mà nói.

Rồi kêu : mày có biết chuyện mỗi người ứng với một ngôi sao ? Nó bảo tao không tin có Chúa, làm gì có, rồi hỏi lại thế chúng mày là sao nào ? Cả hai thằng cùng chỉ vào ngôi sao trên ngọn cây : Tao đấy, còn mày là cái ngôi mờ tịt kia kìa. Thôi, thằng bạn tao chọn ngôi sáng ấy rồi thì tao là 7 ngôi rực rỡ kia kìa, hay là ngôi sao Bắc Cực kia kìa.
Cái thằng trẻ con, sống ít giao tiếp, nên có người tán phét là khoái chí lắm. Nhưng chả phải lúc nào cũng tán phét được. Hẹn hôm sau ra tiếp, mày mang thêm cả nến ra nhé, ngồi nghịch, tao nhớ hôm trước mày mua một đồng được cả cây nến to bằng cái cốc uống nước mà, đốt bao giờ cho hết ? Còn chúng mày mua một đồng được bốn chục cây nến con cơ mà, sao lại bảo tao mang ? A, nhưng hôm trước mày mượn xe đạp tao, nên mày phải mang, cái thân Voi còi của mày làm dẹp lép lốp xe tao rồi, tao phải hì hục bơm lên đấy.

Thôi muộn rồi, tao vào nhà đây. Mai ra nhé.
Thế mà mai thì lại mưa.
______________________


21/7/03
Vậy là rồi bữa rượu đêm ngoài trời cũng diễn ra tối qua. Không mưa nữa, sao còn rõ hơn. Bốn thằng Việt và hai thằng tây mũi lõ ngả ngốn trên hai cái chăn dạ trải ra cỏ giữa vườn, giữa bập bùng nến và ánh vàng đỏ của bia, rượu.
Không uống được, nên góp vui bằng những câu chuyện đùa thôi. Cũng là những câu chuyện đùa bên ly rượu. Lại nhớ đến chùa Thất Lục nhỉ. Cũng đêm nào ngồi nghiêng ngả trên hai cái chiếu sân chùa, mấy con mực nướng, dăm chiếc phồng tôm.

Thằng Adam say ngã đè lên người. Cái thân nó nặng dã man. Sao mà mày phát âm cái tên bọn tao chuối thế ? Cong cải họng mà vẫn không xong. Thế mà cứ chê tao phát âm sai mấy từ quả trứng của chúng mày. Nhưng thôi, ở đây thì mày là nhất rồi.
Cái thằng, vừa kiếm được việc làm chân waiter ở cái pub mà đã sướng thế rồi. Nói gì thì nói, chả mấy chốc là nó lại quay về với cái công việc mà sáng mai nó sẽ làm. Mà đúng hơn là ngày hôm nay chứ.


Đêm nay khác đêm qua. Bởi nhiều mây. Sao mây cứ rừng rực lên thế nhỉ ? Rạng cả lên trên nền trời đen lúc Một giờ. Trôi khắp nơi. Ngọn cây ù lên trong gió, cỏ ướt dưới chân. Đầu cũng ướt vì vừa gội xong.
Vườn bỗng vắng thật, dù sáng hơn. Hôm qua còn tiếng cười nói ầm ĩ mãi, ánh nến lấp trong cỏ. Hôm nay chỉ có mình đứng dưới trời. Bầu trời ấy ở khắp nơi, thật ở khắp nơi.

_________________________________

24/7/03

Mưa bụi. Mưa bụi bay.

Mùa hè vẫn còn, nhưng nắng nhạt hơn một chút, chiều đến nhanh hơn một chút, mây nhiều hơn một chút, và mưa.
Đạp xe dưới cơn mưa nhỏ, đủ làm ướt tóc và bên ngoài chiếc áo khoác, và làm ướt những mong nhớ chẳng hề xa. Cái mong nhớ đơn giản như nhìn thấy một người quen đang online trên mạng, một bức ảnh cũ, một tiếng guitar, một câu hát nhẹ.

Cả ngày đã định làm bao nhiêu việc nhưng cuối cùng chẳng việc nào thành. Tất cả chỉ là một giấc ngủ mệt mỏi và dài dằng dặc, tự thấy huỷ hoại chính mình, nhưng không sao thoát được.
________________________________
31/7/03

Cuối tuần trước đến thành phố khác. Chà, điều ấn tượng nhất không phải những công trình cổ, không phải ngôi trường đã nổi tiếng thế giới Cambridge, mà là rất nhiều những anh chàng sinh viên cao to đẹp trai đi làm tour guide.
Bạn có muốn có người hướng dẫn trong thành phố không ? Bạn có muốn có một tour bằng thuyền trên sông không ? Thuyền đôi, thuyền bốn, mười, có người chống sào hoặc tự bạn chống. Đây, thuyền sẽ qua đây, King college này, Bridge of Sighs này, Mathematical bridge này.....
Một cái thuyền bị lật, anh chàng lóp ngóp dưới dòng nước nông trong tiếng kêu tướng và cười rộ của bao nhiêu người trên bờ và trên cầu.

Nhớ đến chùa Hương.


Ba ngày nay trong nhà mọi người không được vui lắm. Thằng Adam - thằng Tây bị Việt hoá - đã bị đúp học lại lần nữa. Ba ngày trên cửa nhà nó có tờ giấy "Leave letters by the front door, NOT, I reapeat NOT this door" sau khi đứa nào bỏ cái thư thông báo vào nhà nó.
Tao sẽ thôi học, về nhà mẹ tao, tao chả biết sẽ làm gì nữa, tao sẽ không theo ngành Tin học nữa, tháng mười này tao đi....Có lẽ chỉ có mấy thằng Việt là thấy thương nó và sang khuyên nó không bỏ học. Tao không còn tiền - Nếu cần chúng tao sẽ cho mày vay - Nhưng tao nghĩ rồi tao lại cũng trượt nữa thôi - Mày đừng có nghĩ vậy - Tao không biết nữa... Tao sẽ nghĩ.
Ba ngày nó lặng lẽ như bị giam trong nhà. Đi ra ngoài thì đến khuya mới về. Chẳng còn mượn xe đạp để đi rửa chai lọ nữa.

Mấy hôm trước khi nằm trên bãi cỏ nói chuyện, nó đã bảo : Tao có thể trượt năm nay. Không tin nó, cười trêu nó. Giờ thành sự thật. Chẳng biết nói gì.
__________________________________

8/803

Ba ngày rong ruổi đến gẫy chân ở cái xứ đàn ông mặc váy. Nhưng cái váy của nó trông rất khoẻ, kẻ caro đặc trưng, phía trước phẳng, hai bên xếp ly như cái quạt. Phùng mang trợn má thổi hơi vào một cái túi da rồi lấy tay kẹp lại, những anh chàng thả ra ngoài bầu không khí đông đúc người của ngày Festival hàng tràng âm thanh inh ỏi điếc tai, có thể đua với mấy bác thổi kèn nhạc hiếu nhà ta về độ réo rắt.



Người và người, đông nhưng vẫn trật tự, tươi tắn, hớn hở. Sau một năm mới lại nhìn thấy biển, bờ biển trải ra, lặng lẽ, lạnh ngắt. Những ngôi nhà bên biển lẻ loi, thanh thản với nỗi một mình. Chim hải âu bay trong thành phố, bên bờ biển, chao những vòng vô định, hoang mang, cố khuấy động cái bầu trời trong xanh nhưng bất lực. Chỉ một thoáng qua đi rồi tất cả trở lại, hay chính là người thấy thế.
Trèo lên đỉnh Arthur Seat, nơi xưa kia vị vua huyền thoại đã dừng chân. Càng thấy rõ hơn cái gần và cái xa. Vẫn đông người, và vẫn xa. Vẫn hút mắt, và lại gần. Vệt đứt gẫy của địa hình từ kỉ Jura rõ rệt như một miếng bánh cắt bằng con dao tạo hoá, để từ đỉnh trải xuống thành một triền cỏ khô úa không bóng người, dù quanh đây đông thế?.
______________________________
24/8/03

Mấy tuần nhanh quá. Buồn bực, không làm được gì cả, dù rằng đáng ra phải làm nhiều việc hơn kia.

Đọc bài mọi người về chuyến đi HP thấy vui và nhớ quá. Cả bên HPC nữa. Nào là công việc chuẩn bị, tổ chức, gặp gỡ. Nào là đi tầu đi xe, giao lưu hò hát, đêm Đồ Sơn.
Làm sao để có thể ở giữa vòng tay bè bạn ngay lúc này đây nhỉ. Lại đâm ra nhớ về những ngày năm ngoái, chẳng gì thì cũng một năm rồi.
Nào là Đông Tiến, một đêm ở Đồ Sơn. Nào là việc chuẩn bị tổ chức, nào là đi biển nghỉ ngơi. Nào là vào Đà Lạt viếng bé SuSu. SuSu đã giỗ đầu rồi đấy.

Đọc lại những dòng cũ, nhìn lại những nick quen thuộc, thấy nao nao làm sao. Không biết có nên đọc nữa không?

____________________________

25/8/03

Hiện hữu rõ ràng cái gọi là Một mình, khi mà tiếng mình nói ra không có lời đáp, không có gì cả. Chỉ có tiếng nhạc, và tiếng gõ lúc đều đặn lúc dừng lại của chính ta. Ngoài cửa kính tối hẳn.
Đã hết mùa hè, những ngày dài đến mười giờ rưỡi đã không còn nữa, trời cũng lạnh thêm.

Hôm qua đi bộ mệt mỏi, vào đến rạp phim rồi lại đi về, để nhìn vào trong gương và hỏi ta đây sao? Chứ không phải là một màn ảnh nào lùng bùng tiếng nói, tiếng nhạc, mà ngoái lại sau là những khuôn mặt nhễ nhại đen trắng mờ mờ, thì thào khe khẽ?

Bữa cơm bỏ công ra nấu nhưng không nuốt được, cố ăn cho khỏi đói chứ chẳng còn thấy vị gì nơi đầu lưỡi.
Hình như phải cố quên đi trong một công việc gì đó thì mới lại nhớ ra cần phải sống thế nào. Còn nếu không thì lại giống như cái thằng lười đến chết vẫn chờ sung, vẫn kêu gào niềm vui và hạnh phúc mà chẳng chịu nhấc mình ra khỏi cái chốn giăng bằng dây trói của chính mình.
______________________

29/8/03

Trời gió và mưa. Y như những ngày đầu khi mới sang.
Chưa kịp làm gì thì đã bắt đầu thấy sự chia tay. "chú Tư" và "chú Năm" sẽ chuyển khi năm học mới đến. "Anh Ba" rồi cũng hồi hương, nhanh nhỉ?
Dùng webcam ghi lại một buổi tối, cười nói, bàn tán, ghi lại một lần thôi, không còn nhiều buổi như thế nữa.

Ở nhà, mệt mỏi bần thần. Sáng nay bẩy giờ sáng mới ngủ, mười giờ đã dậy. Không ngủ nổi, sốt ruột, lo lắng.

Đã lại vào thu.
_______________________________

1/9/03

Ngày hôm qua đã là một ngày bắt đầu cho những cuộc chia tay. Chú Năm chuyển đến một nơi khác, với cuộc sống một mình. Bốn anh em ngồi trên chuyến xe bus đi Coventry, mệt mỏi, ngủ gật, và đói.

Chiều xuống. Ba người trở về. Chú Năm đứng đó dưới sân bến xe, lặng lẽ đi vào. Qua lớp kính thấy chú buồn quá. Năm là người tình cảm, chắc sẽ còn nặng lòng khá lâu.
Xe chạy rồi, nhìn thấy Năm đi về một mình, rồi mới chợt nhớ ra là đã không nhét một túi gạo, một chiếc bánh, một chai sữa nào vào đống hành lý mấy anh em ôm vác. Chợ đã đóng cửa, tối nay sẽ ăn gì? và sáng mai nữa?
Gọi điện lúc đang ngồi trên xe. Đùa vui mấy câu cho lên tinh thần, nhưng chắc cũng không dễ.

Tối về ba thằng cũng buồn. Tự nhiên thấy trống trống cái dáng to tướng, tiếng lịch kịch trong bếp. Nấu xong hết mà chả thằng nào ra ăn. Có gì đâu nhỉ, nhưng mà sao vẫn thấy buồn buồn.
Ngồi ăn, bàn bớt đi một chiếc ghế, rộng rãi hơn, ừ, rộng hơn thật.
Năm ạ, mọi người cũng buồn lắm đấy. Tư sắp xếp lại phòng, rộng hẳn ra, nhưng buồn quá phải gọi anh Ba, Hai lên nói chuyện đến đêm, rồi đi ngủ luôn.

Lần lượt. Người đến sau đi trước, người đến trước đi sau, ít ra cũng đã nửa năm rồi còn gì. Sự gắn bó không phải đơn giản mà có, sự xa cách thì lại đến thật dễ dàng.



Và bây giờ, ngay trong cái tập thể online này cũng lại đang có những sự xa cách và chia tay......
________________________
7/9/03

Buổi liên hoan cuối cùng của những người đã học ở đây năm vừa rồi.
Sẽ có người chuyển đi, người về nước. Một năm gắn bó cũng đã qua, những điều mà khi mới đến vẫn còn nói với nhau như một tương lai, một viễn cảnh, đã thành hiện thực và dần lùi lại sau, nhường chỗ cho những câu chuyện xảy ra, nay thành kỷ niệm.

Ngồi quanh căn phòng trên tầng, cười nói vui vẻ. Có cả người mới đến, sẽ lại tiếp tục những gì từa tựa cái cả lũ đã xong. Vẫn vậy thôi là thời gian. Sinh nhật ư, chẳng qua cũng là một mốc thời gian vô nghĩa.

Chiều đi dạo khu Shopping centre vừa khai trương 2 ngày trước. Khi mới sang nơi đó vẫn là công trường, một công trường kéo dài 44 tháng, để hôm nay hiện ra rộng lớn, là khu shopping thuộc loại lớn nhất châu Âu. Tầng tầng lớp lớp, đoàn đoàn lũ lũ người và người. Nhìn ngắm, nghiêng ngó, í ới, nhanh, chậm, đứng, đi, lên xuống, hệt như một tổ kiến khổng lồ, sặc sỡ, nhoáng nhoàng, trái phải. Những gian hàng như những ổ trứng kỳ quái. Cái thì ống dẫn to nhỏ chằng chịt, cái thì toen hoẻn, cái hào nhoáng hay lạnh lùng.
Ngoài trời mưa, trong khu hàng ngàn con người vẫn cuồn cuộn chảy.

Vào cái nhà thờ nằm giữa khu shopping. Từ khi sửa thì nhà thờ cũng đóng cửa. Hôm nay rộng mở cánh cửa gỗ, bày ra một khung đá và gỗ, một bức tranh kính lộng lẫy. Một gã mục sư đứng giảng đạo, gã mặc chiếc áo khoác ăn chơi, quần bò thụng, đi giày thể thao, tóc chải dầu bóng mượt. Chỉ có chiếc cổ cồn trắng là thể hiện gã là mục sư.
Rồi một gã nhạc công khác cầm guitar chơi thánh ca. Mấy chục người trong hai hàng ghế - và cả trăm người đứng xem xung quanh đều có thể đọc lời bài hát trên hai màn hình hai bên bục giảng đạo, cứ như hát karaoke. Nhưng quả là hay, khi ai cũng có thể hát lên những lời hát chung, trong một giai điệu đẹp......
_____________________

19/9/03

Những tháng ngày mệt mỏi vất vả vẫn đuổi theo đến tận sát nút chuyến đi đã được định trước cả tháng. Thằng tây cạnh nhà lười nhác làm cho công việc đình trệ. Giá nó cứ nói không làm được đi thì đã xong, đằng này nó bảo để nó làm, rồi một tuần trôi qua không được việc gì. Bực mình xen lẫn lo lắng mà không sao khác được.

Rồi cũng như bao nhiêu chuyện khác trong cuộc đời, mọi thứ xong ở những ngày, những phút cuối cùng. Cái kết quả công việc mà mình bịa tạc và quấy quá tháng qua cũng có được sự chấp nhận tích cực từ chú giáo mắt tròn như cái chén uống nước. Những dòng chữ chạy ra từ cái máy in hàng chục thằng đang châu vào làm thấp thỏm, nhưng cuối cùng cũng xong.

Những chuyện khác nữa. Năm ông bạn từ Leeds đến, kéo theo những giờ không nghỉ ngơi được. Vui thì có nhưng mệt cũng kéo theo.

Rồi tất cả cũng đã xong. Cả chuyện cô em, cả chuyện nhà cửa, cả chuyện bạn bè, cả chuyện sách vở.....
......
Tối nay là tối ngày thứ ba của chuyến đi vòng vèo đã lên kế hoạch từ trước, mà suýt nữa thì hoãn.

Ba đêm ngủ ở ba thành phố khác nhau, từ Amsterdam, Antwerpen, và đêm nay Gent.

Điều ấn tượng nhất là Hà Lan và Bỉ dùng xe đạp nhiều như Việt Nam thời cách đây chục năm. Xe đạp đầy đường, đèn đường có tín hiệu riêng cho xe đạp, có làn xe riêng cho công cụ hành hạ đôi chân, có luật riêng cho người đi thăng bằng hai bánh. Những dẫy nhà để xe cao vài tầng, những bãi đỗ xe chả khác gì bãi đỗ xe sinh viên nghìn nghịt. Những chiếc xe đạp thật thô kệch to đùng để chịu sức nặng của những chàng, nàng to như bao tải, sơn đen xấu xí, với những chiếc khoá to khủng khiếp. Ngay đến xích khoá cửa Hoả Lò chắc cũng không to đến vậy. Thậm chí có xe có đến 3 khoá, để khi cần thì khoá bánh trước, bánh sau và khung vào lan can sắt. Nếu không, sau một đêm xe của bạn có thể chỉ còn chiếc bánh hoặc cái khung không.

Mỗi miền đất đi qua đều để lại những điều khác nhau....
__________________________

   
1/10/03

Thời gian thật nhanh.
Hai tuần rong ruổi trên những con đường lát đá, những quảng trường nồng hơi nắng, những cung điện nhà thờ cao vút cũng đã qua.
Để lại sự lặng lẽ đến bão hoà về cái gọi là sự cảm nhận, cái nhìn, cái nghe và cái nghĩ. Bàn tay con người có thể làm nên được từng ấy thứ, thì tâm hồn con người còn có thể lớn đến đâu.

Từ lúc ngồi dưới để ngước nhìn lên mái vòm thăm thẳm, cho đến lúc từ đỉnh vòm nhìn xuống lòng ngôi giáo đường vĩ đại của toà thánh, bỗng thấy như mình đang rộng ra, mà thần trí mình cũng đang hoang mang thêm một chút, tiếc nuối những gì đã qua, những gì đang có, rồi sẽ không còn gặp lại.

Trời thật đẹp. Những ngày nắng rực rỡ miền nam cho đến đêm lành lạnh miền bắc, những con người và thành quả của họ, cùng với thiên nhiên, rực rỡ huy hoàng.

__________________

10/10/03

Điều ta biết người đời cũng biết
Lối ta đi vạn vật từng qua
Có gì để gọi là xa
Lùi vào muôn thuở chẳng qua một ngày

Đường có trước hay người có trước
Lỗi đạo này hay bước ngược sông
Mấy ai là kẻ chẳng ngông
Cứ đòi có được tri âm bên mình

Ngoảng một cái ghét ghen ngay mặt
Lùi gót chân vấp cái tham lam
Cười cho ra vẻ vô tâm
Mà lòng chua xót chẳng cầm được ngay

Gõ công cốc tìm về quá khứ
Cứ cho là một cõi đẹp đi
Để chân còn có đường về
Để tâm chẳng thấy bốn bề như không

________________________

NGÀY 14/10 VỀ VIỆT NAM




26/10/03

Vậy là đã xong một năm, một năm đi xa.

Trở về Hà Nội đã hai tuần, đủ để lại là mình giữa những ngày trước nay lại trong ngày hôm nay. Những khung cảnh cũ, con người cũ và mới, thời gian thật lạ lùng.

Một năm thật quá nhanh, đến nỗi sau đêm đầu tiên bỗng tự hỏi một năm qua liệu có thực hay không ? Hay mới là ngày hôm qua đây thôi. Tất cả vẫn còn đây, thậm chí mấy cái que buộc ngoài đầu hành lang chung khu nhà cũng vẫn thế, tưởng nó đã gẫy từ bao giờ, vậy mà vẫn đây. Thời gian ngắn quá, có kịp thay đổi gì đâu.

Một năm cũng thật là dài, khi mà nghĩ lại thời gian ở trong 7XHN trước kia cũng chỉ có 7 tháng, thì nay đã đi 12 tháng.

Những ngày đi xa giờ đã trở thành một nỗi nhớ, tất cả đã lại bắt đầu là kỉ niệm, cũng như khi đang ở xa thì những gì trước đó cũng là kỉ niệm.
______________________
31/10/03
Hà Nội vào thu, nhưng cũng vẫn nắng và nóng.
Bên ấy giờ chắc cũng khá lạnh rồi, trời sẽ rất chóng tối. Mấy đứa chỉ ngồi học đến chiều thôi, ra ngoài đường sẽ thấy nhập nhoạng, những bóng người vội vã, gấp gáp hơn, tiếng chuông đồng hồ chắc gẫy hơn....

À, hình như hôm nay đổi giờ rồi, tức là ngày sẽ muộn đi một giờ so với trước. Khu bọn hay tập âm nhạc có còn vọng ra tiếng kèn, tiếng đàn nhiều như trước không ?

Cái xe đạp hỏng lốp rồi thì phải, đúng là chủ của nó không dùng nó có khác, người khác sờ vào là nó lăn đùng ra từ chối ngay, y như ngựa chết theo chủ vậy. Một năm dùng nó, cũng quá hết khấu hao. Về nhà muốn đi xe đạp, nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng vớ vỉn, một kiểu "hứng chí" thôi, chứ với điều kiện thời tiết, đường xá, phương tiện, nơi để như hiện nay, thì cái xe đạp quả thực là một thứ gì đó đáng ngạc nhiên.
_________________

14/11/03



Vậy là hắn đã về nhà được đúng một tháng rồi.

Lại ra cafe, ngồi tán phét mấy câu. Lại giả vờ cái giọng này giọng nọ. Nhưng khung cảnh cũng khác một chút, còn người thì khác nhiều hơn một chút nữa. Ừ, thì cũng là những người cùng ngồi đây, cũng vẫn nói cười đây, cũng uống đây. Có gì đâu.

Ở bên kia trời đang lạnh lắm rồi. Cái xe đạp của hắn, thằng Adam bảo sẽ sửa, để cho thằng bạn hắn đi. Không biết nó có làm không. Phải mua đồ vá săm, vá víu vào. Mà cũng lạ, cái lốp dầy như thế, không biết thủng kiểu gì nhỉ ?

Thằng Adam đã quyết định sẽ quay lại học sau một năm đi làm kiếm tiền. Thế cũng là vui rồi, Ít ra nó không bỏ học. Hai ông bạn không chuyển được sang phòng nó, nhưng chắc cũng không sao. Ở mãi chỗ kia rồi có sao đâu. Cả một năm rồi ở có sao đâu.

Thằng trên tầng sắp tốt nghiệp rồi, sang năm sẽ chuyển đi. Chúng nó sẽ chuyển đi hết, sẽ đi hết thôi. Rồi bà chủ nhà sẽ lại đón những lứa sinh viên mới, hơn bốn mươi năm nay rồi bà ấy đón không biết bao nhiêu đứa ??? Toàn những thằng là thằng, vì bà ấy không thích con gái. Bọn con gái suốt ngày kêu ca, nào là lò sưởi làm sao í, nào là nước nóng không đủ, nào là cống không thông ,.... còn bọn đàn ông thì dễ tính hơn nhiều. Lò sưởi không cháy to, ừ thì thế cho đỡ ngột ngạt, nước nóng không đủ thì chờ tí nữa thằng trên kia tắm xong là có chứ gì, cống không thông thì kiếm cái mà thông.... Vì thế chỉ toàn thằng là thằng.

Mà mấy thằng, những tối lạnh, lại lên phòng thằng John uống rượu, cũng hay.
____________________________

27/11/03

Lật lại những trang 17 của topic này. Tìm lại cái ngày của nửa năm trước, khi nhận tin em bị bệnh.

Cho đến hôm qua thì Hùng đã đi, đi thật rồi, xa mãi. Rụng rời dù chẳng quá bất ngờ. Chỉ đến thăm em được một lần. Chưa được nghe em tâm sự điều gì, dù em đã viết mail "Em muốn được tâm sự với thầy nhiều lắm..."

Đến bây giờ thì em sẽ tâm sự với ai ? Em còn trẻ quá. Trước kia người đã từng hỏi tôi về cuộc sống, về định hướng hoá ra lại cũng là em. Thế nhưng số phận ác nghiệt làm sao.

Cảm thấy bất lực vô cùng, trước đây cũng thế và bây giờ vẫn vậy. Đã trôi qua những điều sẽ chẳng phải là quan trọng nhưng cũng thật sâu, thật sâu. Một khi đã sống thì phải làm cho hết những điều cho là đúng trong cuộc đời này, kẻo mai không còn kịp nữa.
___________________________

20/1/04


Thế là lại đến Tết rồi.

Nơi xa ấy, những người bạn tôi, những người đã cùng tôi chia xẻ một năm qua, giờ đang thế nào?

Năm nay nghe nói đông lắm, vui hơn nhiều. Năm nay còn quay hẳn một video clip gửi về VTV, để sẽ chiếu lên VTV trong đêm giao thừa nữa cơ đấy. Thấy vui. Lúc đó sẽ phải xem mới được, để nhìn thấy những khung cảnh ít ra là đã quen thuộc trong một thời gian.

Năm nay cặp vợ chồng nhà ấy làm hoa đào hoa mai giả cơ à. Trong trường, phía đằng sau khu sân bóng có mấy cây hoa đào đó, đúng là hoa đào thật, không có gì khác cả. Trộm lấy mấy cành mà đem về.

Năm nay mọi người sẽ liên hoan vào lúc năm giờ chiều cho đúng với Giao Thừa ở nhà, sẽ khá đông và ấm cúng, vui vẻ. Không ai phải đi xa như năm ngoái, vẫn có đủ mọi thứ chứ ?

Thấy muốn cười với tất cả mọi người trong một mùa Tết đến.
Vậy thôi.

____________________

30/1/04

Tết hết rồi. Mấy ngày này bên đó tuyết nhiều lắm, dầy lắm. Những bức ảnh gửi về cảnh tuyết thật đẹp, dầy trên khoảng sân trường. Tết năm nay ở nhà cũng lạnh, lạnh lắm. Lạnh đến hoa đào không nở, đến người ngại ra đường, đến ho hen cả những người ốm yếu.

Ông bạn lại sinh bệnh, thật không may mắn mà lại cũng tai hại. Nhưng nghe nói đã vào viện khám rồi. Hề hề, phải chăng là Birmingham woman hospital ?
___________________________

12/3/04

Gần đây có người bảo viết về đất nước nơi đã đi, dù chỉ là chút thôi, giới thiệu thôi.
Mới đấy mà đã mấy tháng rồi. Đọc mail hội bạn gửi cho nhau, lại chuẩn bị giải bóng đá sinh viên UK lần thứ hai, thế ra đã một năm rồi. Nhanh đến không ngờ. Thỉnh thoảng ngồi xem lại cái đoạn phim quay bằng webcam bên đó, mấy anh em ngồi nói chuyện,?, giờ thì mỗi thằng một nơi.

Chẳng biết có phải dở hơi không. Cóp mấy dòng bên kia sang đây vậy?

?oẤn tượng đầu tiên có lẽ là sự thất vọng, ngạc nhiên vì chẳng có gì giống như vẫn tưởng tượng hết. Không hề có cảm giác đứng trên đất nước thuộc loại giàu mạnh nhất thế giới cả. Tất cả quá bình thường, đơn giản và thậm chí có thể gọi là xấu xí. Con đường hai bên cây và cây, rồi đến những khối nhà lạnh lùng chẳng hề tươi vui chào đón, cũng không cao vút hoành tráng. Thậm chí bên đường còn có những căn nhà hoang, tường đổ mái sập, và những bức tường dài được các họa sĩ nghiệp dư trang điểm màu sắc quá rợ với những hình thù kì dị, những dòng chữ chẳng hiểu được là gì.

Trong số sáu người đã gặp và nói chuyện về sau, thì cả sáu đều có suy nghĩ y như vậy về những giờ phút đầu tiên đặt chân lên nước Anh. Khi mới đến, sẽ không thể tìm đâu những ngôi nhà chọc trời, những quảng trường rộng lớn, những cây cầu hùng vĩ ?" những thứ mà theo tư tưởng người lần đầu đến là biểu hiện của chủ nghĩa tư bản, của đế quốc, như vẫn thấy trong những bộ phim về các nước công nghiệp hiện đại.

Không, nước Anh, nước tư bản già và bảo thủ, không có những thứ đó chưng ra cho mọi người như Mĩ hay các thành phố mới. Khi đến UK, hãy đừng nghĩ rằng sẽ gặp hình ảnh của US.?

__________________________

5/7/04

Lâu rồi, chìm ngập trong những mối quan tâm riêng, trong những chuyện mà mọi người và ngay cả bản thân thấy là bình thường, đáng phải làm, đáng phải nghĩ.

Đó là công việc, là cái mà người ta gọi là sẽ thuộc về sự nghiệp, là tiền bạc, là ....

Mà chẳng đi đâu xa cả.
Trong mấy tháng, chỉ có Phú Thọ, Quảng Ninh. Gần, ngắn, và cũng chẳng có gì đáng nói.

Lại thèm đi xa, thèm được có cảm giác nhớ nhà, vắng vẻ. Thèm những buổi chiều ngồi một mình ngoài vườn nhìn ra bóng tối đang đổ xuống, trên những tàn cây, trên những mái nhà, để mà được mơ, nhớ về quê hương, để mà nghĩ về những người thân, người bạn chỉ với những điều tốt đẹp.

Giờ đây, ở giữa quê hương, ở giữa nhà, ở giữa nơi chẳng có gì để mà gọi là đi xa, thì lại bỗng nhớ những điều đó.

Quê hương trong mắt người đi xa bao giờ cũng đẹp hơn, thiết tha hơn, nhiều kỉ niệm hơn. Thằng bạn ở cùng mới về. Nó nằm nhà cả ngày, không đi đâu, không lang thang, không hưởng được gì nhiều, vì nóng, vì mệt, và cả có lẽ sẽ cả vì những điều tưởng như hoàn toàn là tốt đẹp mà không hẳn như vậy.

Ai sắp đi xa, cũng muốn tận hưởng quê hương.

Ai sắp trở về, cũng hãy tận hưởng cảm giác xa quê hương.

__________________________

13/7/04

Gần một tuần nằm ở nơi biển xanh cát trắng.

Chẳng đáng gọi là đi xa, nhưng ít ra cũng thoát được những cái mà vẫn gọi là công việc, những cái bắt phải nghĩ, phải mệt, phải nhọc, phải lo.

Để rồi hôm nay lại quay lại, lại tiếp tục.
Cái cảm giác bồng bềnh vẫn còn đây. Đó là biển, hay là chuyến tàu đêm, hay là những chuyến xe đi vào nơi chiến trường xưa kia, với những nghĩa trang bạt ngàn cả vạn ngôi mộ???

Cái bình lặng đến buồn thiu của xứ miền trung xa rồi. Bảy năm trước đã từng lang thang ở đó cùng thằng bạn. Giờ thằng bạn ở nơi xa lắm, cùng vợ nó, nơi đó đang có băng tuyết lạnh giá.
Bảy năm trước, khi còn là một thằng sinh viên, cũng đã lang thang, cũng đã đi xa.

Giờ cũng đi, nhưng không còn cảm giác cũ của sự khám phá, mới lạ, mà dường như muốn sự êm ấm, bình yên, an toàn, lặng lẽ. Sóng. Êm. Nước. Trong. Người. Trầm.
__________________________________

8/11/04

Hai năm, từ ngày đi xa. Một năm, từ ngày về nhà.

Lại bắt đầu một mùa đông đến.
Nhớ những ngày đầu tiên đặt chân lên đất khách, buồn thảm và lạnh lẽo. Cái đất nước vốn bị coi là lạnh lùng đó, thực ra không lạnh đến thế, nếu không muốn nói là khá ấm áp nếu so với những nơi cùng vĩ độ.

Nhưng cái ngày đầu đó, hơi gió gió, hơi mưa mưa, xám xám, ảm đạm, quả thực khiến người ta nghĩ nhiều. Khi mới đến, lo vì cái lạnh nên đã khoác áo, rồi lại không cần. Cái cần chính là con người, là tình người. May mắn sao đã có.

May mắn sao, ngày đầu đó đã nhận được những điều không dám mong.
Ngày về, bỗng thấy hụt hẫng. Một tuần nằm nhà, không muốn gặp ai, không muốn là ai, không muốn biết ai. Thế nhưng thời gian qua đi nhanh, lại đã một năm qua. Thời gian ở nơi đây đã là gần ba năm, với tất cả những thứ đều trôi. Mọi thứ đều trôi mà không hiểu chính mình có dừng lại không.

Có người nói "thế cũng đã là làm được nhiều rồi". Có lẽ. Bây giờ công việc nhiều, vị trí cũng ngày càng củng cố. Đã là một phần không thể thiếu trong cái vòng xoay công việc của tập thể. Nhưng thấy vẫn không làm được gì, chưa làm được gì. Vì hình như chính mình chưa thay đổi. Ba năm rồi mà vẫn không thay đổi? Hay cái thay đổi chính là ở chỗ lúc nào cũng thấy mình chậm lại?

KẾT THÚC TOPIC