Thứ Tư, 27 tháng 3, 2002

Tưởng nhớ Nhạc sĩ TRỊNH CÔNG SƠN

TOPIC GỐC: http://ttvnol.com/threads/tuong-nho-nhac-si-trinh-cong-son.30013/

Tưởng nhớ Nhạc sĩ TRỊNH CÔNG SƠN

Thế là đã một năm ngày nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ra đi mãi mãi. Ngày 1 tháng 4 năm ngoái còn đang vui chơi ở Cúc Phương, đến khi về mãi hôm sau mới biết Ông đã không còn nữa. Dẫu biết rằng cuộc đời không thể là vô tận, con người đến lúc đi hết con đường của chính mình đều phải về với cát bụi như Ông đã viết, nhưng sao vẫn thấy một nỗi đau. Ông không có một danh hiệu gì, nhưng tên ông mãi còn trong lòng người yêu nhạc. 

Ngày xưa, khi còn bé, học lớp hai, một đêm mùa đông ngủ ở nhà chú ruột, bỗng nghe một bài hát buồn đến não lòng mà không biết của ai và ai hát nhưng giai điệu đi vào tâm hồn không thể nào quên. Mãi về sau khi đã lớn mới biết đó là "Biển nhớ" của Trịnh Công Sơn. Và cũng đã được nghe nhiều bài khác của Ông, cũng như hát bao nhiêu lần "Em sẽ là mùa xuân của Mẹ, em sẽ là màu nắng của Cha..."... Vậy mà đã một năm rồi. 

Cái Chết đã xuất hiện bao lần trong ca khúc của Ông? 

Từ những cái chết hiển hiện trước mắt không ai đoái hoài: "Xác người nằm trôi sông phơi trên ruộng đồng...Bên xác người già yếu có xác còn thơ ngây", "Hầm trú tan hoang ôi da thịt vàng...Từng vùng thịt xương có Mẹ có em", sao mà trần trụi ghê rợn thế.. 

...những cái chết đau xót "Người con gái chợt ôm tim mình, trên da thơm vết máu loang dần...mang giấc mơ quê hương lìa kiếp sống", "Khi đất nước tôi không còn giết nhau.." chứa đựng tiếng kêu dài của nỗi đau ...

...những cái chết đã vùi sâu trong lòng đất bỗng như bừng dậy "..Đi xem mộ bia đều như nấm...Mẹ già lên núi nhặt xương con mình" "Gia tài của Mẹ, một rừng xương khô, gia tài của Mẹ một núi đầy mồ" "Cúi xuống...trên khuôn mặt đã im lìm" "Mẹ già mãi ngủ yên" ...

...những cái chết là quy luật "Mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời..kìa còn biết bao người dìu dắt đến quanh đây", 

...cái chết của cuộc đời phù du được tiên đoán, không tiếc nuối không xót thương "..một mai tôi về làm cát bụi, ôi cát bụi phận này, vết mực nào xóa bỏ không hay...", "Một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua" thanh thản và bình yên như kinh Phật hay Kinh Thánh đã viết.. 

...đến những cái chết hào hùng, cái chết bất tử "Người chết nối linh thiêng vào đời, và nụ cười nối trên môi...Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng tử sinh". 

Có những người không chết về thể xác mà chết trong tâm hồn, cái chết đau đớn tột cùng "Người đời vô tình giầy xéo lên em, người đời vô tình giết chết đời em" . 

Cái chết không phải chỉ của con người, mà của cả vạn vật, của mọi điều xung quanh chúng ta: "Ngựa hồng đã mỏi vó chết trên đồi quê hương" "Đêm đẩy xe tang", "Nghe tháng ngày chết trong thu vàng" và thậm chí "Có một dòng sông đã qua đời", "Gọi em cho nắng chết trên sông dài" 

Những cái chết của sự vật đó chỉ là thể hiện cái chết của tâm hồn, của tình yêu không còn nữa "Tình yêu như nỗi chết, cơn đau thật dài" "Tình ngỡ chết trong nhau nhưng tình vẫn rộn ràng" "Ai giết đi tình đang lứa đôi". 

Và còn nhiều, nhiều nữa. Tất cả dường như nói lên rằng: "Không có đâu em này, đâu có cái chết đầu tiên Và có đâu bao giờ, đâu có cái chết sau cùng" nhưng điều quan trọng đó là "...Hãy yêu nhau đi trên đời nguy khốn...Cho dẫu mai đây xa lìa thế giới..." Và : Sống trên đời sống cần có một tấm lòng 


Những bài hát đã tríchHát trên những xác người - Đại bác ru đêm - Người con gái Việt Nam da vàng - Tôi sẽ đi thăm - Gia tài của Mẹ - Cúi xuống thật gần - Du mục ca - Ngẫu nhiên - Cát bụi - Phôi pha - Nối vòng tay lớn - Tình kỹ nữ - Xin mặt trời ngủ yên - Giọt nước mắt cho quê hương - Nhìn những mùa thu đi - Có một dòng sông đã qua đời - Hạ trắng - Tình sầu - Tình nhớ - Còn ai với ai - Hãy yêu nhau đi - Để gió cuốn đi.

[blue]-------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



31.3.2002
Trịnh Công Sơn mất đi rồi.
Quyen_my ơi, có nhớ không, hôm Trịnh Công Sơn mất, hai ngày sau có một chương trình âm nhạc tưởng nhớ Ông. Trong buổi tối hôm đó Thuỳ Dung đã hát một bài cô tự sáng tác để chia tay mãi mãi với Ông.
Thuỳ Dung không phải là một ca sĩ có giọng ca hay, nhưng bài hát cô hát cho Ông, cho sự ra đi mãi mãi của ông cũng khá hay đấy. 
Có điều không nhớ nổi thôi.
Mà hình như ngoài Thuỳ Dung ra không ai hát bài đó nữa. Thôi thế cũng hay. Hãy để mình cô hát lên lời của tấm lòng cô. Nếu ai trong số chúng ta có thể sáng tác cho ông thì hãy tự mình hát lên để nhớ đến một Con người.
-------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

Được sửa chữa bởi - chitto vào 31/03/2002 23:45


14.6.2002
Một ngày nhìn lại, đã ba tháng nữa trôi qua.
Có là gì đâu, khi thời gian lạnh lùng và khắc nghiệt.
Anh nằm xuống, sau một lần đã đến đây
Đâ vui chơi trong cuộc đời này
Đã bay cao trong vòm trời đầy...

Giờ đây Ông đang ở đâu?
Ông đang nằm xuống, hay đang bay cao trong vòm trời
Hay đang vui chơi trong cuộc đời, vui chơi thành thật.
Ngày trước Ông đã viết :
"Em đã đến quê hương một lần
Sao tôi vẫn âu lo đi tìm...."

Đi tìm trong cõi vô tận. Em đã đến quê hương, bởi vì em đã chết.
Giờ đây Ông đã tìm thấy chưa?
Có ai biết được, Ông đã tìm thấy Quê Hương chưa?
-----------------------------------------------------------



31.7.2002
Trong lòng đôi khi buồn bã, cái nỗi buồn mênh mang vô định cũng giống như cuộc đời và cái chết.
Không biết tìm đâu, lại tìm đến Trịnh Công Sơn như tìm một ngôi chùa cổ, chẳng phải để cầu nguyện, không bởi niềm tin.
Mà đơn giản bởi bình tâm và thấu hiểu mong có được.
Nhớ một đêm cách đây chưa lâu, ngồi ở bãi biển Thiên Cầm, cả bãi biển vắng lặng không bóng người, chỉ có tiếng sóng rất xa. Mỗi con sóng tràn vào bờ như khắc khoải.
Đúng lúc đó cái quán nhỏ đang ngồi, cái quán chỉ có một người khách duy nhất, bật băng Trịnh Công Sơn, do Khánh Ly hát.
Và dường như có sự đồng cảm thiên nhiên, bài đầu tiên lại là "Biển Nhớ".
Có lẽ không còn gì có thể thẳm sâu hơn thế.
"Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về..."
Ừ, ta là Biển đây, em là ai, em có thể là Biển, là Ta, hay là bất kỳ ai trên cõi đời này. Khi đó chỉ muốn được chìm đi vào những ngày xa xưa, chỉ có tình người, chỉ có trần trụi, chỉ có yêu thương, mà không phải xót xa trong cuộc đời đến thế này.
Trịnh Công Sơn, ông đã đi rồi. Biển có nhớ ông không?
Ông đã đi rồi đấy, ông có nhớ biển không?
Với biển, ông là một người Em có phải không.
Và tôi nữa, tôi cũng là một người đang mong muốn nỗi chờ mong.
Định tìm một chỗ viết bài, mà thấy các topic mới nhiều quá, chả biết viết vào đâu, thôi lại vào "nhà" mình vậy.
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



12.9.2002
Đại hội xong đã lâu. Chuyến đi xuyên Việt cũng kết thúc.
Quay lại với cuộc sống bình thường. 
Hôm offline lần ba ATC báo cho biết nhưng mệt quá, vì vừa đi xuyên Việt về xong, không đến với mọi người được.
Chuyến đi mang theo ba tập hợp tuyển của box Trịnh, VH, LSVH.
Đến hôm qua vào box Văn Học đọc mới thấy thật xót xa.
Hoá ra thành viên box Văn Học cho rằng mình là người đi "xin" hợp tuyển, và họ đưa cho một cách miễn cưỡng.
Từ những ngày đầu nhận vai trò tổ chức, những ngày cuối tháng 5, đã biết rằng sẽ có ngày nhận những lời chửi, nên dù có bị gọi bằng "Thằng Chitto" cũng không sao. Người viết văn mà.
Nhưng đến giờ mới biết người khác còn coi mình là đi xin.
Chitto ngoài cha mẹ ra, có xin ai cái gì đâu. 
"Tôi xin làm mưa bay, trong vườn em mùa hạ"
Trịnh Công Sơn chỉ xin có thế, còn mình, mình dám xin gì đây?
Thôi, bị chửi như thế còn là ít. Tội lỗi nhiều quá mà.
"Chiều nay em ra phố về, thấy đời là những đám đông"
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



14.9.2002
Cảm ơn các bạn đã thông cảm, và cũng xin lỗi vì làm các bạn phải bận tâm đến thế, Chitto áy náy quá.
Thực ra có gì đâu, một phút không vui thôi mà, nên Chitto viết như vậy, tự thấy mình cũng thực là quá đáng.
Cuộc đời có mong đâu có người hiểu mình, nên càng không bao giờ nghĩ rằng lại có thể có chuyện người ta ai cũng hiểu mình.
Chợt nhớ đến Trịnh Công Sơn. Người ta đồn đại về ông nhiều, người ta tò mò về cuộc đời của ông, về những thăng trầm mà ông trải qua. Người ta muốn trao cho ông nhiều thứ, danh hiệu này nọ. Nhưng lại cũng có người muốn tước đi của ông nhiều điều.
Thật lạ lùng, tác phẩm của ông (chính xác hơn là chính ông) vẫn sống, sống mãi dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đạn bom hay bình yên, tuổi trẻ hay hoàng hôn, đói khổ hay sung túc, tự do hay tù tội.
Có thấy đáng ngạc nhiên không, khi chiến tranh bùng nổ, người ta kêu gọi, ca ngợi con người anh hùng cầm súng, thì ông khóc than cho những người chết vì chiến tranh, kêu gọi hãy cầm hoa và cờ chung, cùng khóc cùng cười chung, cho tan hết nỗi đau.
Có mấy ai viết về nỗi đau thực và sống như ông? Mấy ai dám viết như vậy và mang cây đàn đi khắp nơi kêu gọi những tấm lòng.
Ông không phải là một người CS, cũng không phải là một người Cộng hoà. Ông vì ai ? Có lẽ vì chính trái tim mình. Mà trái tim ông dành cho Đất Mẹ, cho Dân Tộc.
Và cũng vì ông không vì riêng ai, nên ông mãi mãi ở lại Quê Hương, bỏ mặc những tiếng gọi phù phiếm, những sự khổ ải từ muôn nơi.
Ông không hạnh phúc. Con người cô đơn không thể hạnh phúc được. Người ta có mấy ai hiểu đưọc ông? Nhưng có lẽ ông thanh thản.
Có bao nhiêu người tự nhận là bạn của ộng, là hiểu được ông, là tâm giao. Có người chỉ được từng uống cafe với ông cũng đã khoe... Thật buồn cười.
Có lẽ chỉ có Đất Mẹ, Dân Tộc là ôm trọn được ông.
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



1.10.2002
Tối nay, ngoài trời tối quá.
Đã lâu không nghe nhạc, tức là đã lâu không gặp Ông.
Nhưng dường như mỗi lúc gặp cũng phải có duyên. Vô duyên nên không gặp được. Dường như giờ đây cái tầm thường nó theo đuổi, đến nỗi con đường đi quành sang ngả khác, đến nỗi cái cảm nhận cũng không còn như xưa.
Mà cũng chả phải. Tại mình cả thôi. Ông hướng đến cái Vô thường trong sự Bình thường, sự thanh cao trong chốn thấp hèn, sự trong sáng tại nơi tăm tối.
Thế thì đáng ra phải thấy gần hơn chứ. Mà hình như đúng vậy. Dù không nghe nhạc của Ông nữa, nhưng vẫn thấy gần, và hình như không nghe, không "Gặp" thì càng thấy hiểu hơn ???
Lạ thật. Chỉ nghĩ lại, lại thấy thấm thía hơn là khi nghe những bản nhạc đó vang lên. Tại sao thế ? Có phải tại vì ít khi được nghe nhạc của Ông đúng nơi đúng lúc không ?
Một quán cafe vắng, có phải là nơi để gặp Ông không ? Hình như không phải, nơi đó chẳng phải cuộc sống tầm thường thể hiện, chẳng phải nơi người ta yên ổn để lắng nghe mình.
Một căn nhà nhỏ một mình, như nơi đang sống, một đêm tối tắt điện, phải chăng là nơi sẽ gặp được Ông ? Cũng không phải. Nơi đó có bao nhiêu cám dỗ, có bao nhiêu cái Ta đến nỗi không sao hướng về cái Chúng ta được nữa.
Biết tìm đâu, tìm đâu lại cảm giác ngày xưa, khi lần đầu nghe "Biển nhớ"
Và tìm đâu cảm giác lần nghe "Biển nhớ" trên biển Thiên Cầm ?
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



7.10.2002
Trên đời này có ai tầm thường và ai vĩ đại hơn ai không?
Hình như không thì phải . Con người ta sinh ra ai cũng có máu có thịt. Máu đỏ da vàng, người phương Đông và người Việt. Ai chẳng có những nỗi đau riêng mình, mang theo riêng mình cho đến khi nhắm mắt.
Cuộc sống không giống như những bài hát. Những bài hát chỉ cố để giống cuộc sống thôi, qua những nốt thăng trầm, ngân nga hay đứt đoạn. Có lúc độc diễn như kẻ độc hành, có lúc hoà tấu gào thét như trong cuồng loạn.
Một người , chỉ một ngưòi thôi cũng đã là một vũ trụ. Phật giáo đã nói "Đại thiên vũ trụ, tiểu thiên vũ trụ"
Có ai là không đầy những điều từ lớn lao đến nhỏ bé, từ cao thượng đến hèn hạ. Tất cả những cái đó xem ra còn phức tạp và khó hiểu hơn cả vũ trụ này.
Cái vũ trụ có thể hữu hạn, nhưng con người có thể vĩnh hằng, bởi cái vĩnh hằng nằm trong chính ý thức con người.
Thế nào là tầm thường, bình thường, vô thường, phi thường, bất thường ? không, chỉ có khi tâm còn trong nơi vô minh ảo giả mà thôi.....
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



15.10.2002
Cõi xa này có được mấy mùa xuân
Khi người đến thu tàn gieo ngang cửa
Có ai đó về bên khu thành cổ
Nghe tháp chuông khắc khoải đổ dần
Người có đó để theo về nỗi nhớ
Xa muôn trùng hoa cỏ cũng tàn phai
Một nỗi nhớ không theo về trong mắt
Mà tan theo suốt dọc đêm dài.
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



24.10.2002
Tối qua nghe toàn Khánh Ly Trịnh Công Sơn.
Mà sao cũng chẳng thấy nhớ nhà là mấy. Có thể vì ở đây vẫn nói tiếng Việt suốt ngày, vẫn trêu đùa nhau được, vẫn ăn cơm và vẫn làm những việc khôn vặt như ở nhà.
Hình bóng xa của một người nào đó hiện về thật đơn giản, rồi lại chẳng hiểu tan đi đâu mất.
Giữa trường là một tháp chuông đồng hồ cao ngất. 
Hôm qua mưa mưa.
Đứng đó thử liên tưởng đến câu "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ" xem có giống không, rồi lại tự cười một mình. Dở hơi thật. Cái tháp đó cổ gì mà cổ, mà có phải ở nhà đâu.
Mưa ở đây giống mà cũng không giống ở nhà.
Mưa bay tháp cổ, tháp đổ nơi đâu
Lá rơi phố nhỏ, phố đếm bước sầu
Người có đến, hay người không về nữa
Chỉ có ta đi, đi để đợi nhau.
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



28.10.2002
Chiều hôm trước, bàng hoàng vì một vẻ đẹp thê lương của nắng chiều.
Cả bầu trời đầy mây, nặng nề phủ xuống, nhưng góc trời phía tây mây không phủ hết.
Và thế là trong vài giọt mưa chiều, lạc lõng một màu nắng xanh tái tê, chập chờn che bởi vài dải mây ngang còn sót lại. 
Cái ánh chiều ấy mầu xanh thẫm lại, không phải nắng mà cũng chẳng phải trời, không tối mà cũng không là sáng. Nó lạ lùng như người vừa ngủ dậy bỗng nhận thấy rằng đó là lúc trời chập choạng, mà cũng gần lại như nghe tiếng tan chợ ở đâu đây.
Nhưng mà không có tiếng gì cả, chỉ vài hơi gió thổi. Bãi cỏ mênh mông tối lại, để cuối trời là mầu lạc loài kia. Mà tất cả dường như đều một màu xanh hoang dại. Xanh của cỏ gắt gỏng với màu thâm tái của trời. Xanh cuối chiều dài dại làm nhược cả mầu tối thẫm của đêm đang xuống.
Lúc đó chẳng còn muốn nghĩ gì. Mà không biết là nắng buồn hay mưa buồn nữa đây.
Chiều chủ nhật buồn, đi qua mây khói ngoài sông
Ôi nỗi nhớ xanh xao cả một ngày dài......
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



5.12.2002
Đi qua những con đường rất dài.
Chợt quay lại thì lòng đã cũ.
Lá vàng giờ mục nát dưới chân, cây trơ trụi khắc khoải đợi xuân.
Người mang mang thấy nắng lạnh dần.
Tôi biết rằng người không chờ tôi, và tôi cũng chẳng chờ người. Cái gì đến thì sẽ đến, gần hay xa cũng chỉ bởi lòng tôi mong nhớ hay lãnh đạm mà thôi. Thế thì tôi đành làm người lạnh nhạt vậy, để còn thấy mọi thứ bình yên.
Đêm qua chờ, thì thấy đêm dài. Hôm nay cười một cơn gió, thì thấy gió ấm, nhìn một tia nắng, thấy nắng sao mà lạnh giá và tối tăm, miên man cằn khổ.
Tôi yêu biển, "biển rộng hai vai", dường như là một sức sống để tôi chờ, một tiếng gọi để tôi lắng nghe, một tâm hồn để tôi đồng cảm. Nơi biển ấy tôi không chờ ai, và cũng không ai ra đi từ biển để thầm gọi, thầm nhớ cả. Những người tôi nhớ đều ở xa biển, đều đã ở quanh tôi, rồi tôi rời xa, chứ không ai bước đi cả.
Hình như chỉ mình tôi lặng lẽ.
Tôi muốn hít thở bầu trời tự do, tự do như mong muốn. Nhưng hình như để hít thở được nó, lại đem vào lòng những ràng buộc, ràng buộc khiến phải từ bỏ những cái đã có. Vậy tự do đó đến từ đâu.
Người tự do hay không thì cũng sẽ chết, còn lại cái gì nhỉ. Cái danh có đáng thế không?
Biết rằng sống thực với lòng mình sẽ rất khổ.... Ai đã nói câu đó? Một người chưa biết mặt, đã quên tên...
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



20.3.2003
Hơn ba tháng, mới phần nào quay lại với mình.
Không tìm ai, không tìm cái gì. Nhưng không tìm mà lại thấy.
Thấy trong những ngọn cỏ mùa xuân, một mầm hoa lộc.
Trước ngưỡng cửa chiến tranh, bỗng thấy hiện lên những "xác người nằm phơi thây, trên hố hầm này, bên xác người già yếu, có xác còn thơ ngây"
1h07 phút. Đã hết 48 giờ của nước Mĩ.
Cũng cái đất nước này, đã đem "hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng, hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng", để một vùng lửa cháy, một biển khóc than. Trong những tiếng khóc ấy, đã có những người không khóc, mà lặng lẽ, nhưng nỗi đau đớn có lẽ còn lớn hơn nhiều. Những người đó đã lấy máu trong tim để lại cho đời.

Đừng khóc nữa nghe em
Tiếng bom đã quên
Hãy lặng yên ôm Đất Mẹ dịu hiền
Đá trắng xương và trái cây đọng máu
Cành cây khô có đôi chim về đậu
Hót thiết tha nhặt tiếng đạn tim mình
Vui chơi rong ruổi bình minh
Em tật nguyền cười thằng lành lặn
Vỗ nhịp hoan ca giữa đời trơn vắng
Đuổi vòng tròn nhỏ hẹp đến nghìn năm
Em có đau không?
Mà sao ta xót lòng đến thế
Mắt không tròn tay không còn ngón vẽ
Đến ước mơ cũng chẳng có mà mong
Em để lại cho ta cả cõi mênh mông
Của cuộc đời không công bằng em ạ....
-----------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng




3.4.2003
Đã lại một năm qua. 
Tháng tư vào đến cửa
Tôi ngồi đây mà nhớ ngày còn cũng ngồi bên chiếc máy tính, viết những bài đầu tiên của topic này, ở một box khác.
Thế rồi cái ngày chuyển nó sang đây, buồn vui với nó. Một biển Thiên Cầm, một kỳ Đại hội. Một Hợp tuyển làm tôi vui, một hợp tuyển làm tôi buồn.
Những lời an ủi của mọi người. Anh Dong533 đâu rồi nhỉ? Cái câu "Ôi Chitto" của anh mới lạ làm sao, chưa ai, bao giờ viết câu như thế với em cả.
Chiều xuống hoang như là chưa từng có chiều
Như là mình chưa từng thấy mong điều gì hết.
--------------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



26.4.2003
Đường mình tôi đi, lời tôi độc thoại
Dẫu sao vẫn dành được một góc nào đó trong mỗi một mảnh của cái đất ttvn bao la này.
Nơi đây là nỗi nhớ, chỗ khác chút lan man, miền kia là khao khát, đất nọ nỗi bàng hoàng.
Có ai cùng tìm tôi, trong những giờ cuối trời lận đận. Nơi con sóng chẳng làm nên tiếng vỗ, khi tiếng hát cứa lạnh buốt nỗi đau.
Cô đơn, lặng lẽ, vô tình, trầm tưởng.
Không tiếng thưa, lời đáp.
Con đường ta lại một mình. Để rồi mỗi tháng, lục một lần trong ký ức.
--------------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



14.7.2003
Vâng, lại gần ba tháng. Cứ mỗi lần đã hết những khát khao, chán những nhiệt tình, khi tấm lòng khô cạn, thì người ta mới thấy được mình tầm thường biết bao.
Ngay cả cái sở thích nghe nhạc, và nghe nhạc Trinhcũng thật tầm thường, rẻ rúng trước cái gọi là Cho Ta.
Tháng này, nhìn lại. Một người ra đi. Cũng như hàng bao nhiêu người đã ra đi. Người ta chưa quen, chưa một lần nói chuyện, chưa một lần gặp gỡ. Người sẽ đến và người sẽ đi, như ngọn nắng và như tiếng mưa, như lộng gió và như ngọn cỏ. Như thế, như thế.
Tigerlily ạ, tôi chẳng dám trách ai. Lời trách của Lily tôi cũng chả dám nghĩ rằng có người có đủ tình thương để mà trách mình. Mình mình là một cõi trống không, thì mọi thứ đổ vào đều mất hút. Nhưng như thế là tôi biết lắm chứ. Tôi biết từ ba tháng nay rồi, và tôi biết, và tôi biết, tôi không thể trả lời cho mọi sự trên dòng đời, cho mọi người tôi đã từng biết và đã từng gặp.
Một người ra đi, còn bao nhiêu người ở lại. 
Một người nằm yên, để bao người còn mỏi mòn bước tiếp
Một người nhắm mắt, mà còn bao con mắt phải mở mãi trừng trừng.
Ngày qua như một dòng sông
Chẳng bao giờ về bên bến cũ.
--------------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



10.9.2003
Cõi xa ai nằm mộng 
Đường tử sinh thật gần
Trăng chẳng còn ca nữa
Mây còn chờ vai không ?
Trời lại đang rì rào ngoài cửa, một đêm không gió lạnh khôn cùng, chính mình cũng không, còn ai vui thuở? Một mùa hè khẽ cúi mình chào nơi khung cửa, để vàng lại trên sân những lá cong queo, gió chưa buồn thổi bay, mưa đã làm nát góc.
--------------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

Được chitto sửa chữa / chuyển vào 06:03 ngày 10/09/2003


1.1.2004
Thế mà đã 3 tháng rồi, nhanh như chưa có gì kịp xảy ra.
Thế mà đã sang năm mới rồi, gần như vừa có điều gì vừa đến.
Khi mà người ta đếm tháng đếm năm, so ngày lựa tháng, thì những gì cần đến không đến được. Nhưng kể cả khi quên đi thì cũng lại vẫn chẳng giúp được gì. 
Sắp 2 năm qua kể từ ngày vào mạng, biết nhiều, quen nhiều, có nhiều và mất nhiều. Kể như ngày trước cũng có mạng, thì không hiểu con người của Trịnh Công Sơn khi online thế nào nhỉ? Thấy người ta khi online và ngoài đời, có người thì vẫn vậy, nhưng nhiều người thì khác rất nhiều, khác đến nỗi nói với nhau rằng: Chẳng thà chỉ cứ biết online thôi, trò chuyện online thôi.
Chắc với TCS cũng vậy. Chưa chắc khi gặp trực tiếp con người đó, ánh mắt đó, cuộc sống đó,... lại đem lại nhiều cảm xúc như khi nghe những bài hát do ông viết ra, với những giọng ca khác nhau.
Kể ra bây giờ không có net...
--------------------------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



Gửi lên đây 2 bức ảnh, chụp cũng đã lâu lắm, giờ mới scan được.
Nhạc Tranh quán, một ngày cuối tháng 8 năm 2002.
Những người ấy, giờ ai hay đến đây ?

Được chitto sửa chữa / chuyển vào 02:11 ngày 11/04/2004


Vâng, lại một mùa nữa đi qua. Sự vô tình của thời gian, của chính tôi, của mỗi người.
Topic này được viết ra trước khi box Nhạc Trịnh ra đời, topic duy nhất của tôi nơi đây, và cũng chỉ viết vào đây. Tệ quá nhỉ.
Hôm nay, một ngày mưa. Mưa đã rơi khá nhiều những buổi sáng. Có ngày mưa tạnh nhanh trên những con phố, nhưng rồi hôm nay mưa kéo dài. Một ngày, một sáng, không phải một ngày Chủ nhật buồn nào cả, cũng không phải buổi chiều.
Cũng đã lâu, lâu lắm không nghe Trịnh, hay chính xác hơn là không cả nghe nhạc nữa.
Cuộc sống thì vẫn phải đi, những người nhạc sĩ thì phải sống vì nhạc và cho nhạc, còn những người khác thì lại phải lao vào những dòng chảy khác, để nó cuốn đi, chờ một tuổi đã già; hoặc cố vươn hơn lên, vươn đến đâu thì cũng không biết nữa.
Vâng, một mùa mới lại một lần. Một mùa có nghĩa gì đâu. 
Mười năm cũng chỉ như một lần đứng bên bờ giậu, mười năm cũng chỉ như làn gió qua tà áo. Vậy thì một mùa cũng chỉ là hơi thở của người ta đôi lúc thấy chưa kịp làm gì.
Theo những link, cười nhẹ. 
Mưa không buồn, và mắt không trong
Làn tóc lạnh trôi dòng tay ngơ ngác
Em có nghe rừng chưa kịp khép
Vẫn nôn nao đợi gió để lặng đùa
Đường tôi đi ?" đếm theo từng mùa
Cứ quay lại là bỗng nhiên mềm gối
Cứ dõi theo là thốt nhiên không đợi
Cứ mỉm cười là lòng muốn buồn sâu
Tôi đi đâu
Sẽ chia lìa nơi đâu
Chìm trong khói thuốc hay tan theo nhật nguyệt
Nâng hoa vô thường hay khát tiền mải miết
Có con đèo nào lại đến chốn bình nguyên???


29.8.2004
Định rằng, một mùa vào một lần. Tưởng rằng ba tháng là đủ để có thể quay lại. Vậy mà cũng đã là lỗi hẹn. Bốn tháng rồi, không bao giờ viết một dòng nào gọi là suy nghĩ hay cảm xúc thực sự nữa. Bốn tháng, hay Hai Năm Bốn Tháng, kể từ ngày đầu tiên...
Mưa hai ngày nay. Mùa mưa Ngâu tháng bảy. Ngày mai là lễ Vu Lan. Ngoài kia là hoa, là hương, là mã, là vàng. Người ta đốt, người ta khấn, lặng lẽ khấn cho riêng với lòng mình, hay muốn gào thét cho người đời cùng biết. Gió sẽ thổi tro bay, đêm nay, đêm qua. Chùa sẽ đông người cầu, ngày nay, ngày mai. Nhưng cái cầu đó, là cho người đã khuất hay người đang sống?
Một sáng chủ nhật. Không buồn. Không vui. Mưa vừa qua, lại đã ngớt, để chút nữa lại đổ xuống. Rũ rượi, khát khao, loãng tuệch.
Khác nhiều rồi, cái tôi của hồi trước ấy. Không còn cái để nói, để nghe, để nhớ, để hiểu.
Cũ thật rồi, khi mình không còn là thế. Là sống trong nỗi vui, nỗi buồn, nỗi đau, nỗi sợ.
Bình yên đến khô người.


Đã ra đi, có ai còn quay lại
Để làm gì, nhìn mãi cũng là không
Thời gian chết tựa dòng sông
Một dòng mồ hôi mặn đắng
Khát vọng tàn cuối trời tắt nắng
Nắng khô cháy thiêu mùa đông trắng
Chân đã mỏi mà tay muốn đi
Hai tay còn đói
Hai mắt còn đợi
Dù biết muộn màng


9.1.2005
Hà Nội đang mùa đông, mùa của rét buốt và lạnh lùng, mùa của lãng đãng sương giăng. Chiều cùng một người bạn và một người bạn nữa vào nhà thờ lớn nghe giảng đạo, nghe những người có đạo và cả những người không có đạo trong một thánh lễ. 
Họ lễ Chúa, họ hát và họ xin dâng lên Chúa những điều tốt đẹp nhất mà họ có, họ mấp máy, họ làm dấu thánh, họ quì gối. Nhưng trong đó có bao nhiêu người giữ được lòng công chính trước Thiên Chúa khi ra khỏi cửa nhà thờ.
Chẳng thà : "Chiều chúa nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu....
Nhưng có bao người chẳng biết đến lời rao giảng, đến tin mừng mà vẫn nhớ đến công chính, đến bình an, đến cứu nhân độ thế.
Trước kia Trịnh Công Sơn cũng đã được học để có thể trở thành một linh mục, phải không nhỉ ? Mà rồi sao trong nhạc của ông lại có vị của thiền, của tĩnh, của động chốn Không môn. Tất cả những bậc giáo chủ xưa kia ấy, phải chăng đều có cùng một cội, cái cội của bậc trí giả đau đớn cõi đời, mà muốn vui cõi đời?
Cùng ngày, buổi chiều cũng lại vào chùa Quán Sứ, ngắm tượng Thế Tôn, xem toà Tam thế. Thế nào là Quá Khứ, thế nào là Hiện tại, thế nào là Vị lai. Hiện tại đây là Vị lai của Quá khứ, là quá khứ của tương lai. Có khi nào Tương lai là quá khứ của quá khứ?
Cõi nhân thế sa bà không hết. Nước trời ở đâu, người ta sống hay chính là đã chết? Người ta mong hay chính là đã chán ghét? Lời Phúc âm có đến được với ai?
Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người.
Còn ta, ta chưa bỏ được.
Chỉ có loài người đã bỏ các bậc chân minh
Chỉ có loài người đã bỏ chính mình
Chưa biết yêu đã quắt quay cái ghét
Chưa biết thương đã tràn đầy oán hận
Chưa biết cười mà đã thấy hờn căm
Chỉ có người, người đã lặng câm
Còn đem được tình yêu cho nhân thế
Còn sưởi ấm tình thương như ngọn lửa
Còn nụ cười giữa nước mắt mà thôi
Có đường nào đi mãi đến nơi
Có một loài người vẫn còn người như thế
-------------
Hôm nay hữu duyên chat với một người, nhắc đến nhạc Trịnh Công Sơn. Mới chợt quay lại đây. Một lời giao hẹn 3 tháng lại một lần lại cứ bị dài ra mãi.