Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Chuyện cổ tích ở Pa Khiên

Trong một chiều lang thang trên những đồi cỏ xanh hoa trắng xứ Mộc Châu, tôi được nghe câu chuyện cổ tích ở bản Pa Khiên, và giờ đây, kể lại cùng các bạn.

(Bài có sử dụng một số ảnh của đồng nghiệp)



Bản Pa Khiên nhỏ bé và yên bình nằm dưới một lũng nhỏ giữa những triền đồi xanh, ngập tràn nắng và gió, mây và sương, cây và cỏ, lá và hoa.

Những cô gái Pa Khiên khéo léo chăm chỉ dệt vải, nhuộm màu, thêu hoa, để làm nên muôn tấm vải màu sặc sỡ. Những chàng trai Pa Khiên mạnh mẽ phóng khoáng, lên rừng săn thú, chặt gỗ làm nhà. Giữa những bóng mận xanh mát, với chiếc giếng làng lúc nào cũng đầy tràn nước ngọt, cuộc sống cứ thế trôi qua êm ấm, như vuông vải trong gió, như nếp nhà dưới trời, bình yên, bình yên...


Trong đám gái bản, Nàng là cô gái xinh xắn, khéo léo nhất, tiếng hát nàng trong vắt như đôi mắt nàng, làn tóc nàng mềm mại như da nàng, đôi chân nàng nhanh như chân hươu, đôi tay nàng uyển chuyển như cổ con công.

Và nàng lại còn rất hay e thẹn, rất hay làm duyên

... nên đám trai bản, chẳng ai là không thầm thương trộm nhớ, đôi mắt chúng chẳng thể nào nhìn về hướng Bắc khi nàng ở hướng Nam
Trong muôn ánh mắt của trai bản, ánh mắt của Chàng là tha thiết nhất, thẳm sâu nhất, rực cháy nhất, nhưng hình như nàng vẫn chẳng nhận ra.


Nàng sẽ chẳng nhận ra đâu, nếu như không có một ngày...

Cách bản Pa Khiên nhiều dãy núi, nhiều thung lũng, nơi mà lũ làng Pa Khiên chưa bao giờ biết đến, có một đồng cỏ xanh hoa trắng mênh mông.

Đó là nơi trú ngụ của một Mụ khổng lồ, một mụ Khổng lồ Đỏ trên đồng cỏ. Mụ trông thì luôn tươi cười, hớn hở, rất chi là dễ thương, ai cũng tưởng thế

Nhưng có mấy ai biết rằng Mụ đã tàn sát tất cả các Khổng lồ Đỏ khác để độc chiếm cả vùng, một mình tung hoành.

Rất đáng sợ là mụ Khổng lồ Đỏ đồng Cỏ.


Mụ Khổng lồ đỏ thính tai lắm lắm, vì đã tiêu diệt hết các khổng lồ đỏ khác, nên mụ thấy buồn, bèn dỏng tai lên nghe ngóng. Mụ nghe theo các ngọn gió, vượt các dãy núi, vượt qua thung lũng. Mụ nghe thấy tiếng cười, tiếng hát từ bản Pa Khiên vọng tới.

Thế là mụ rời bỏ đồng cỏ...


Lũ làng Pa Khiên vẫn đang vui vẻ, có ai ngờ bóng mụ Khổng lồ đỏ đồng cỏ đã lẳng lặng tiến đến sau lưng


Mụ quá to và mụ quá khỏe, chuyện, mụ là Khổng lồ cơ mà. Mụ lại quá sặc sỡ chói lói, chẹp, mụ là Khổng lồ Đỏ cơ mà. Thế nên mụ bắt lũ làng phải hầu hạ phục vụ mụ.

Những ai chân to tay khỏe thì phải đi chặt cây bẻ cành làm củi cho mụ.

Ai có hông to mông nở thì phải dùng mông đập đá cho mụ.

Ôi, mụ thật là đáng sợ

Lũ làng ngày ngày bẻ cây, dùng mông đập đá rất là khổ sở




Trong bản cũng có những người không chịu nghe lời mụ Khổng lồ đỏ, thậm chí tìm cách chống lại mụ, nhưng đều bị mụ trừng trị rất là tàn bạo




Ghen ghét với sắc đẹp và sự duyên dáng của Nàng, mụ Khổng lồ đỏ không chỉ bắt nàng phải làm nhiều hơn người khác, mà lại còn bắt nàng phải làm trò nhào lộn, để nàng phải chịu khổ trước mặt người khác.



Một số kẻ xấu trong bản dựa vào thế của mụ cũng tranh thủ bắt nạt nàng thậm tệ





Các người già trong bản lo lắng lắm, phải cứu dân bản thôi, không thì làm như con trâu, con bò thế này thì chết mất, gái bản chẳng còn ai được xinh đẹp, trai bản đều chẳng còn ai dám múa khèn, hát đối nữa, bản xác xơ quá.



Các người già họp cả bản lại, và nói rằng: "Bớ lũ làng, bớ các trai bản, có ai dám vì bản Pa Khiên ta mà đi đến Thung lũng Trắng, tìm gặp Giàng để hỏi cách đánh được mụ Khổng lồ không? Đường đi gian nan lắm, khổ sở lắm, nhưng nếu không thì bản ta khổ quá, con gái con trai bản ta chẳng còn ai được vui cười ca hát nữa"

"Đường đi đến bản của Giàng xa lắm, dọc đường đầy nguy hiểm có thể bị chết đấy, lũ già chúng ta không sợ, nhưng không đi nổi nữa rồi. Chỉ còn lũ trẻ các ngươi, ai dám đi, ai dám đi ???"

Lũ trai bản lúc đầu hăng hái, nhưng nghe đến khó khăn gian khổ thì ai cũng lùi lại. Ở bản khổ sở nhưng không chết, còn đi, thì nhiều phần chết lắm.



Lúc đó, chỉ có một người tiến lên nhận ra đi, đó là Chàng (cứ gọi chàng trai như thế cho tiện). Chàng hứa quyết sẽ không phụ lòng mọi người trông đợi.

Bấy giờ già làng mới dặn dò: "Tổ tiên nói rằng khi đi về phía mặt trời mọc, đi mãi, đi mãi, cho đến khi nào gặp một thung lũng trắng mênh mông, hãy trèo lên ngọn núi cao nhất, đỉnh khuất trong mây, là sẽ gặp được Giàng", con hãy đi và cẩn thận, chúng ta chờ mong tin của con.

Thế là sáng hôm sau, chàng quyết tâm lên đường, trước khi đi, chàng nhìn lại bản Pa Khiên thân yêu, mà rất có thể chàng sẽ không bao giờ gặp lại. Chàng tìm một đôi mắt...





Và hình như Chàng đã tìm thấy đôi mắt ấy ???




Ấm lòng, chàng kiên quyết ra đi




Chàng chưa nói một lời, liệu Nàng có chờ mong ???





Chàng cứ đi, đi mãi, mải miết trên con đường dài. Những dãy núi lùi lại sau lưng, rồi lại xuất hiện trước mặt. Những cơn lũ rừng, những loài dã thú, những dốc đá cheo leo... với tài trí và quyết tâm của mình, chàng đều đã cố vượt qua, dù rằng có lúc phải đổi bằng máu của chính mình

Cứ mỗi chiều, nhìn những đỉnh núi trong mây mù xa xăm, lòng chàng lại quặn nhớ về bản nhỏ đang nằm trong tay mụ Khổng lồ đỏ đồng cỏ.





Rồi một chiều kia, trước mắt chàng hiện ra một thung lũng ngập tràn màu Trắng ! Mường Trời - bản Giàng là đây !!!


Chàng lập tức hướng đến ngọn núi cao nhất và leo lên, leo lên mãi. Bao nhiêu đá sắc nhọn cắt chân, bao nhiêu cây rừng chắn lối, bao nhiêu vực sâu hun hút, Chàng cũng đã vượt qua.

Cuối cùng, Chàng đã đến đỉnh núi. Và Chàng thấy Giàng, đang đứng trong bóng hào quang, tay đang đuổi mặt trời về sau núi.





Thấy Giàng, Chàng vội cúi người thiết tha kể lại mọi sự, xin Giàng giúp đuổi mụ Khổng lồ đỏ. Giàng bảo:

- Trước hết, con hãy đi tìm về đây cho ta ba bông hoa Xuyến Lợn !!! 





Chàng không biết, cũng chưa bao giờ nghe đến hoa Xuyến Lợn (có ai ở đây biết hoa ấy ở đâu không giúp Chàng với !!)

Chàng phải xuống núi, đi lang thang khắp Thung lũng trắng. Gặp núi, Chàng hỏi núi, gặp sông, Chàng hỏi sông, gặp muông thú, Chàng hỏi muông thú, nhưng núi chỉ đứng im cúi đầu, sông chỉ lẳng lặng chảy trôi, muông thú chỉ ngoảnh đít quay đi, chẳng ai biết hoa Xuyến Lợn ở đâu (Chàng có hỏi cả Lợn, và cả Tuấn lợn, nhưng mà Lợn còn ngơ ngác hơn).

Chiều kia, kiệt sức, Chàng gục xuống bên đường. Đúng lúc ấy có mấy đứa ngợm đi qua, chúng tranh cãi nhau kịch liệt xem đồng hoa bên kia nên gọi là gì. Đứa xanh đỏ tím vàng thì bảo là hoa Xuyến Chi, đứa bụi bặm bạc phếch thì gọi là hoa Cứt lợn...

Chàng bừng tỉnh: hoa Xuyến Lợn là đây chứ còn đâu nữa: nửa đá thành thị nửa lồng chân quê, nửa quê nửa tỉnh, nửa sang nửa hèn, nửa mĩ miều nửa thô kệch. Sung sướng, chàng chay ra đồng hoa Xuyến Lợn hái một ôm to rồi quay về núi tìm Giàng...





Thấy bó hoa Xuyến Lợn, Giàng rất lấy làm vừa ý, nói rằng: "Câu hỏi đầu tiên của ta, con đã tìm được. Giờ đến câu hỏi thứ hai:

- Khắp vùng đất tươi đẹp này, đâu là dòng suối sâu nhất, đâu là cái động rộng nhất.

Giàng chẳng ngờ rằng Chàng trả lời ngay lập tức:

- Cái này con lạ gì, sâu nhất là suối Lìn, rộng nhất là động bản Ôn !!!

Tuyệt vời, bingo ! Giàng vô cùng hài lòng. Bây giờ Giàng mới bảo chàng:

- Ta không có câu hỏi thứ ba, nhưng con nhớ rằng, câu hỏi thứ ba nằm ở chính con: Ta có thể giúp cho con thằng được mụ Khổng lồ đỏ, nhưng, cũng có thể con sẽ không còn là con nữa, con sẽ không thể thắng nổi chính con. 


Khi con đuổi được mụ Khổng lồ đi, thì cũng có thể là lúc con đã đuổi chính con đi, hoặc con có thể đã đuổi những người thân yêu của con đi, những người cho con nghị lực để đến đây gặp ta, có thể chính con lại phải xa lánh họ
.

Chàng nào có hiểu, Chàng không muốn hiểu. Chỉ có lòng hăm hở đuổi được Khổng lồ đỏ là rực cháy trong chàng, thiêu đốt tâm trí Chàng.

Chàng chỉ cần có thế thôi.


Thấy Chàng đã quyết chẳng thể nào lay chuyển nổi, Giàng thở dài rồi bảo chàng:

- Ta cho con hai thần chú, bây giờ con xuống núi, khi gặp con đường đầu tiên, hãy đọc to câu thần chú sau: SUỐI LÌN CỰC SÂU, BẢN ÔN CỰC RỘNG đủ ba lần, tức khắc phép màu xảy ra.

Sau đó, khi đã xong việc, trước khi mặt trời lặn, con phải đọc liên tiếp đủ Mười lần câu thần chú sau, không được nhầm một lần nào: "......"  - Giàng ghé vào tai Chàng nói thầm, nhỏ lắm, nên tớ cố gắng nghe lỏm mà cũng không được.

Chàng hăm hở lao xuống núi, chạy đến con đường đầu tiên. Đứng giữa đường, Chàng hô lớn câu thần chú: "Suối Lìn cực sâu, bản Ôn cực rộng" ba lần...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lập tức chàng biến thành một Khổng lồ Xanh trông rất mong manh








Chàng - bây giờ đã là Khổng lồ Xanh mong manh, lập tức băng rừng lội suối quay lại Pa Khiên tìm mụ Khổng lồ Đỏ.

Mụ Khổng lồ đỏ rất thính tai, từ xa đã nghe thấy tiếng chân của Chàng. Thế nên mụ cũng thủ thế sẵn sàng chờ đợi. Những ngón tay của mụ rất là đỏ, thật là đáng sợ, mụ đã từng hạ thủ nhiều Khổng lồ đỏ rồi mà lại. Còn chàng Khổng lồ Xanh thì lần đầu giao chiến, còn ít kinh nghiệm và lúng túng...







Mụ Khổng lồ đỏ đồng cỏ kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, oánh cho chàng Khổng lồ xanh mong manh tơi bời (quần áo), oánh cho lên bờ (giường), xuống ruộng (chiếu). Chàng chống đỡ tối tăm mặt mày.

Nhưng mỗi lần sắp gục xuống, lòng căm giận và quyết tâm lại vùng lên, câu thần chú "Suối Lìn cực sâu, bản Ôn cực rộng" lại giúp chàng có thêm sức mạnh để chống cự. Trận chiến long trời lở đất diễn ra suốt ngày này sang ngày khác.

Mụ khổng lồ đỏ đã dần kiệt sức, mà chàng thì vẫn dai dẳng bền bỉ. Mụ đâm sợ hãi, mụ đâm kinh hoàng. Mụ dần lùi về đồng cỏ.

Và tại đồng cỏ, mụ Khổng lồ dùng phép thuật cuối cùng của mình: mụ phân thân biến ra một đám Khổng lồ: Khổng lồ Vàng, khổng lồ Lam, khổng lồ Hồng, khổng lồ Trắng, khổng lồ Tím... để chống lại Khổng lồ Xanh.





Nhưng đó là sai lầm của mụ, vì khi phân thân, sức mạnh của mụ bị chia sẻ, và Chàng khổng lồ Xanh dễ dàng quật ngã từng khổng lồ kia... Cuối cùng chỉ còn Khổng lồ đỏ run sợ.



Mụ Khổng lồ đỏ cuối cùng đã thua, mụ van xin Khổng lồ xanh, mụ xin thề sẽ không bao giờ rời đồng cỏ của mụ. Nhưng Chàng không đồng ý, chàng bắt mụ phải cút vào rừng sâu, núi cao, thề sẽ không bao giờ vượt qua khỏi ngọn núi mù mịt sương khói.

Chàng áp giải mụ về đỉnh núi cao, để bắt mụ phải vĩnh viễn ở đó. Mụ Khổng lồ đỏ giờ khăn áo tơi tả, thiểu não hơn bao giờ hết.





Chiến thắng oanh liệt, chàng Khổng lồ Xanh vội vã chạy về bản Pa Khiên, sung sướng gọi vang: "Lũ làng Pa Khiên ơi, tôi về đây rồiiiiiiiiiii"

Nhưng, lũ làng Pa Khiên, từ xa thấy bóng dáng Khổng lồ của chàng, đã hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi. Chỉ một Khổng lồ Đỏ đã đáng sợ lắm rồi, nữa là một Khổng lồ Xanh thêm nữa. Lũ làng không thể nghe thấy giọng của Chàng, vì giờ đã là giọng của một Khổng lồ xa lạ.

Mọi người bỏ chạy, chỉ có một người có linh cảm thân quen, đứng lại nhìn về sau một lúc. Nhưng cuối cùng, người đó cũng bỏ chạy theo lũ làng. Làm sao có thể nhận ra được Chàng trai hiền lành ngày xưa nữa ???




Trước bản Pa Khiên vắng ngắt trong bóng chiều đang đổ dài, Khổng lồ Xanh sững sờ. Soi mình xuống mó nước, Chàng hiểu ra...





Hốt hoảng, Chàng vội cố nhớ lại câu thần chú mà Giàng đã dặn khi xưa, và vội vàng đọc mười lần.

Nhưng lạ thay, câu thần chú tưởng có vẻ đơn giản ấy, chàng đọc đến lần thứ bảy thì lẫn lộn hết cả. Chàng đọc lại, nhưng cũng chỉ đến lần thứ sáu là lại lẫn, đánh chữ nọ sang chữ kia. Tâm trí trong sáng chân thành xưa kia của chàng hình như đã bị bay mất phần nào, khiến chàng luôn bị chệch choạc, lầm lẫn. Càng vội vàng, càng hốt hoảng thì chàng càng đọc sai nhiều hơn...

Câu thần chú ấy là: Suối Lìn bản Ôn, suối Ồn bản Lin


Chàng phát điên rồi chết lặng khi mặt trời đã lặn xuống sau núi, mà vẫn chưa một lần đọc được mười lần câu thần chú mà không sai.

Chàng đã không thể trở lại là chàng trai của bản Pa Khiên được nữa. Chàng mãi mãi là một Khổng lồ đáng sợ với lũ làng. 




Năm sau Nàng lấy chồng, lấy một trai bản khỏe mạnh chăm chỉ. Lũ làng Pa Khiên hiện nay đều là con cháu của Nàng cả.

Những người già của bản Pa Khiên trong bóng lửa bập bùng kể tiếp rằng: Chàng quay trở lại Thung lũng trắng, tìm lên đỉnh núi cao. Nhưng chàng tìm khắp tất cả các đỉnh núi mà vẫn không thấy Giàng ở đâu.

Sau này chàng hóa thành con chim, cứ chập choạng chiều là kêu thao thiết trong rừng: Lìn - Ôn, Lìn - Ôn, nhưng chẳng bao giờ đủ mười tiếng cả.

Đấy, câu chuyện cổ tích bản Pa Khiên là như thế.

Câu chuyện của bản đến đây là hết.



***

Nhưng riêng tôi, tôi không tin lắm lời các già làng kể về cái kết cục cuối cùng.

Vì rằng, trong một chiều sương muộn, không có tiếng chim rừng nào kêu, tôi bỗng thấy thấp thoáng trong rừng có bóng một chàng Khổng lồ. Nhưng hình như chàng không còn màu Xanh, mà lại là một chàng Khổng lồ Đỏ....





HẾT CHUYỆN.

Ngủ ngoan Minks ơi !

Mộc Châu mùa hoa















Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Tạo blog xem sao

Đã quá lâu rồi không đụng lại và cũng không định dùng blog, nhưng có lẽ cần backup một số topic trên một số diễn đàn, kẻo mất đi thì cũng phí.