Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

Nhật kí phố Phọt

21-07-2007, 01:39 PM
NHẬT KÝ PHỐ PHỌT

Phố Phọt là phố buôn bán. Dân phố cái gì cũng có, mà cái gì cũng bán, từ BCS đến laptop, từ điện thoại đến xe Hoàng Long, ngay cả khách sạn nhà hàng chúng nó cũng buôn. Khiếp.

Phố có đến hai Bí thư, ấy là bởi dân phố chia ra hai phe: phe buôn hàng nội và phe buôn hàng ngoại, gùn ghè với nhau, không ai chịu ai. Bên hàng nội thì chửi bọn kia sính ngoại, mà nhiều lúc còn độn cả hàng Tàu vào, xanh đỏ hóa chất ghê bỏ mẹ, bên đồ ngoại thì bỉ bọn này nhà quê, rặt đồ nông nghiệp với lại âm lịch. Thế nên mới phải có hai bí thư.

Bí thư nội là là lão Quàn, vừa rồi đi buôn lậu ở Lào Kay, vác hàng trốn công an ngã què giò nằm bẹp. Bí thư ngoại là mụ đầm Toẹt, miệng như cá ngão nhưng xem ra buôn có phần gớm hơn lão Quàn, mà khoản tửu lượng cũng chẳng chịu kém. 

Tuy vậy, dân buôn trong phố hầu hết cũng đều đánh lộn sòng, nghĩa là hàng ngoại hàng nội hết cả, cứ cái gì vặt được lũ gà vịt là chơi ngay.

.
.

Chuyện quảng cáo

Buôn bán là phải có biển hiệu, biển hiệu phải có lời quảng cáo. Ấy nhưng lệ của phố, lời quảng cáo lại phải do một lão già duyệt mới được treo ra.

Đó là lão Són.

Lão Són hiệu là Trung Tình, nên gọi là lão Són Trung Tình, hình như già nhất phố (?), lão chuyên buôn đồ lót, có lần để quảng cáo còn tự mặc quần dây chụp ảnh treo ra ngoài, rợn. 

Nhân ngày người già Việt Nam, lão lèo nhèo nhất quyết đòi quyền duyệt quảng cáo về tay. Ai mà chả biết lão đã đút lót mỗi người trong phố một cặp quần dây để chạy chân ấy, tốn cả 8 lố chứ ít à. Thế nhưng rồi thỉnh thoảng lão lại dỗi “Cái chức này là em bỏ tiền ra mua để giải trí thôi, có bác nào thích thì mua lại em bán cho”.

Có người muốn mua lại thì lão lại bảo “giả em 8 lố quần dây trước đã rồi em mới bán”. Có mà giời làm!

Muốn xin lão duyệt, nếu không phải thân quen, thì cũng phải biếu lão cái gì ấy, hoặc dùng hàng của lão. Không thì đừng hòng. Lão bảo lão thích nhất là người mẫu dùng hàng của lão, mặc cho lão xem. Thế mới sợ.

Như có lần nhà chuyên bán Mề gà mở cửa hiệu Altomega, xin lão cái biển quảng cáo là Tùy Phong, lão tru tréo lên:

Ông …ek cho, dở Tây dở Ta này thì thôi cho nó lành nhé... gớm... Trông nó giống cái gì hả ???

Nghe nói nhà ấy đã phải mua của lão 6 cái quần dây, trong đó có 3 cái dây đứt, mà lão vẫn chưa cho…



23-07-2007, 09:58 AM
Con Gà béo

Ngây thơ bước chân vào phố, cô bé thích thú ngắm nhìn hết món hàng này đến món khác. 

Cô ngập ngừng hỏi một cái laptop, để dùng cho công việc của bé. Chao, bao nhiêu là lời chào mời từ các hàng buôn máy tính, giới thiệu cấu hình đủ kiểu. Này là HP, này là Compaq, này là IBM… cô bé hoang mang vì nhiều hàng quá.

Lúc ấy có một chàng bạch mã hoàng tử xuất hiện kịp thời như trong mơ. Chàng diện quần ngố áo phông, đẹp trai phong trần. Dù chưa gặp nhau bao giờ, nhưng chàng nhẹ nhàng đến bên cô, diu dàng hỏi cô muốn tìm gì, rồi dẫn cô đi đến một nơi bán rất là nhiều máy tính. Chàng galant dã man, nhiệt tình giới thiệu cho cô những tính năng hiện đại nhất như:

- Chiếc máy này có ngăn để son phấn, bút chì kẻ mắt, màn hình có thể chuyển thành gương ngay…

- Cái máy này có thiết bị hình mấy ngón tay ở dưới đáy, mỗi khi đặt lên đùi là nó sẽ ngọ ngoạy…, thích không em?

- Màn hình chiếc máy này còn hiện đại hơn, mỗi khi em ngồi xổm lên là nó tự động scan rồi upload lên mạng (và gửi đến chỗ anh), chọn em nhé…

Cuối cùng cô cũng lấy một chiếc máy, với những tính năng nào chỉ cô và chàng biết (mà có khi cô cũng không biết hết). 
Cô muốn mời chàng đi ăn, chàng từ chối rồi chia tay. Cô áy náy quá. Cô chỉ biết lí nhí cảm ơn rồi đứng nhìn chàng khuất bóng sau dãy phố. Cô sẽ gọi chàng là “Người tốt bụng”, Người tốt bụng của em…

Còn chàng, chàng đang lúi húi trong cửa hàng để đòi hoa hồng kiếm được từ Con Gà Béo.

*
*
*

Ở nhà, cô cười tủm tỉm: “Người tốt bụng, mi bốn lần có ý đồ đen tối với bà, đồ vịt…” 

Và cô ngắm nghĩa đống ảnh được chụp từ cái mini camera dưới mũi giày - xuyên qua ống quần ngố rộng thùng thình của Con Vịt, rồi nhảy chân sáo theo nhạc phẩm yêu thích


Đại gia 

Con buôn phố Phọt không phải ai cũng đứng tự mình kinh doanh được. Nói gì thì nói, cũng phải có bè cánh với phường hội, không thì ăn cám. Gom hàng, đội giá, hất cẳng nhau, đều do các Đại gia đầu nậu hết.

Phố Phọt có 8 Đại gia bao thầu tất cả các thứ, người ta gọi là Bát gia. Tất cả hàng hóa, cho đến cái kim sợi chỉ, giá cả cao thấp, nhà nào cân điêu, nhà nào hàng rởm, đều do mười sáu tay của các Đại gia thò vào cả. Sợ nhất là vì các Đại gia đã bao thầu toàn bộ đất đai phố này, nên nếu chỉ cần gạch một cái, là a lê hấp chúng mày ra bờ đê mà ngồi, đứa nào chỉ trỏ hỏi lắm là sổ toẹt, khỏi bán mà cũng khỏi mua luôn.

Ngoài bao thầu đất đai hàng hóa, các Đại gia còn độc quyền những loại hàng hiếm. Chẳng hạn như có đại gia bán đèn pin dính được vào người này, hay là bàn chải đánh răng kết hợp quick stick này, nào là BCS sử dụng được 19 lần này.

Đại gia Nhựa có món hàng độc là loại bồn cầu mà khi ngồi vào liền phát ra một câu chuyện vui khiến khách phải cười vãi cả… Có đại gia Làm Chiếu buôn loại chiếu mà người nằm mỗi khi trở mình thì nó rên rỉ i ỉ, ư ử, hay gào rú lên, hay hổn hển “nữa nữa” (cho người tự tin) hoặc “đủ rồi đủ rồi” (với người tự ti).

Tám Đại gia thật mỗi người mỗi vẻ, có đại gia mặt mũi vênh vang, áo quần hở hang như lão già Són, lại có người galant ngây thơ như Người Tốt Bụng, có kẻ hám quyền như các Bí thư,…, nói chung là ghê gớm cả.

Chỉ có mỗi hai điểm chung, ấy là các Đại gia ai cũng Tửu lượng rõ cao, và rất thích họp ở một nơi kín đáo không ai biết, chỉ nghe đồn ấy là cái lầu xanh của mụ đầm Toẹt.



25-07-2007, 11:07 AM
Kẻ đáng sợ

Các đại gia quyền cao chức trọng, trong phố ai cũng sợ. Hẳn rồi.

Một bữa, Minh đại gia mặt mũi lấm lét thì thào với Nhựa gia: - Bác ạ, em lo quá, có đứa nó gửi cho em cái này anh ạ.

Minh gia chìa ra tập ảnh. Đầu tiên là ảnh ở Sunspa resort Quảng Bình, rất là đẹp nhá, rồi đến ảnh một cô nàng tắm truồng, cũng rất là đẹp – Thích thế hả mày - Nhựa gia nuốt nước bọt.

Nhưng rồi Nhựa gia nhận ra ngay vấn đề, là vì trong góc ảnh có một người đang lúi húi ngắm nhìn thèm thuồng. Nhựa gia nhìn hàm ria của người trong ảnh rồi ngắm Minh gia một cách kĩ lưỡng : - Có mù mà sờ bằng tay thì cũng nhận ra là chú !

- Cái này vợ em mà thấy thì em tiêu một nửa gia tài bác ạ, lô hàng laptop có ngón tay ở đáy cũng phải chia đôi thì teo.

Nhựa gia thì thào: - Anh cũng bị cái này – Rồi lôi ra tập ảnh Nhựa gia đang vung roi, bên dưới là thằng con khóc tóe khói, nước mắt văng khắp xung quanh. 

- Bác oánh thì sao, con bác kia mà? Minh gia thắc mắc

- Cái này mà gửi cho bà mẹ vợ tao thì tao chết. Bà ấy bảo “nó chắc gì là con anh, nhưng chắc chắn nó là cháu tôi, anh mà động vào nó thì chết với bà”, bà ấy mà lên ở nhà tao để trông cháu thì chắc tao phát điên.

Vậy ra cả hai đang bị một kẻ uy hiếp, sau cả Người tốt bụng cũng không thoát.

Các đại gia chưa hề gặp mặt kẻ kia, nhưng sợ hắn – các đại gia nói thế.


Kẻ đáng sợ (tiếp)


Các đại gia chưa hề gặp mặt kẻ kia, nhưng sợ hắn – các đại gia nói thế.

Mấy đại gia đều muốn gặp quân bất lương, kẻ rình rập kia để thương lượng và hỏi cụ thể xem hắn muốn gì, nhưng hắn trốn biệt. Ngày khai trương phố hắn trốn, họp tổ dân phố hắn cũng trốn, nhậu nhẹt hắn cũng không dám đi. Hắn muốn lánh mặt để chơi đểu các đại gia đây mà. 

Biết chuyện, Són lão gia vê đám râu dê ở cằm mà cười hề hề : Ta đây chả sợ cóc gì thằng nào. Cứ thử đưa ảnh ta bậy bạ hay làm trò gì xem, vợ ta sẽ không tin, chắc chắn không tin, nhất thiết không tin… 

Hôm sau, Són lão gia nhận được một phong bì ảnh.

Mở ra xem, chả biết Són gia có sợ hay không nhưng mặt thì trắng bệch. 
.
.
.
Trong đó, là ảnh Són gia đang ngồi tỉ mẩn gắn từng sợi râu giả vào cằm.



27-07-2007, 10:41 PM
Hướng dẫn cách ngồi…

Cửa hàng CôCô xuất hiện một bảng hiệu rất bắt mắt : Tương lai của trẻ em - Phương pháp mới đến từ nước Thổ.

Thế là bao nhiêu các bậc cha mẹ mẫu mực dòm dòm. Họ sẽ dòm, rồi họ sẽ vào trong để xem. Chuyện, người ta vốn có tính hiếu kì mà. Đầu tiên, họ sẽ được xem một cuốn sách rất to đẹp với nhan đề : Mối quan hệ giữa tương lai của bé và cách đi ị. Rồi tiếp đó là tập hai : Ba mươi sáu tư thế … ngồi bô, được minh họa chi tiết không kém gì Kamasutra.

Nào là tư thế Bánh trôi, bé phải ngồi ôm chân tròn, đầu cúi xuống. Tư thế này sẽ cho sản phẩm tương lai là những bác học giỏi suy tư.

Nào là tư thế Vác cày, bé phải để hai chân lên cao ngang mặt, sẽ đào tạo những người tham vọng vươn cao.

Tư thế Ôm cột, bé phải ôm lấy chiếc cột, sẽ đào tạo những người mẫu hạng sang


Và cuối cùng là sản phẩm của cửa hàng: 36 chiếc bô thuận tiện cho 36 tư thế.

Chỉ trong 2 ngày, cả kho bô của CôCô đã bán hết veo. Tấm biển quảng cáo được hạ xuống.

Rồi người ta bắt đầu xì xào: nó chả chịu ngồi bà ạ, nó đòi ngồi cái bô cũ kia ông ạ.

Thế là cửa hàng CôCô xuất hiện tấm biển khác : Hướng dẫn cho trẻ cách ngồi bô

(Ghi chú : Giá gấp 4 lần tiền bô)




28-07-2007, 08:58 PM
Truyện đầm Toẹt


Toẹt, người phủ Tiên Hưng trấn Sơn Nam, thời con gái tên là Tiếm. Nhà cũng có chút của, nên chơi bời lêu lổng, nhưng được cái thông minh, không đọc sách nhiều nhưng nhớ dai, phàm đã tranh cãi là phải đến ra nhẽ mới thôi. 

Nghe nói làng Thằng có bà bói giỏi, Tiếm đi bộ sang đặt một quẻ xem về sau làm gì thì sướng. Bà bói nhìn qua, không gieo mà bảo: Số cô ở trong sáu chữ, mỗi chữ mười nghìn. Tờ năm mươi nghìn và tờ mười nghìn đã rút ra rồi, toan đặt xuống. Nghĩ lại sao, lại chỉ đặt tờ năm mươi nghìn, nhìn thẳng vào mặt bà bói nói: Năm chữ được rồi. 
Bà bói quệt mép nước trầu, xé mảnh giấy viết : Muốn sướng phải đi buôn.

Tiếm xin ít vốn của nhà, lên thành thị. Trong sáu năm lăn lộn Hà thành, buôn bán từ thuốc lá, thuốc tây, đến rau quả, hàng lậu, hàng trắng, không gì vào tay không buôn. Nhưng cái gì cũng lỗ cũng hỏng, của nả đội nón đi hết, chủ nợ réo đầy ngoài cửa.

Đêm, bà bói ngồi xơi trầu trước ngọn đèn dầu, thì lưỡi dao kề vào cổ, có tiếng rít khẽ : “Buôn gì?”. Bà bói điềm nhiên nhai, nước trầu nhễu đỏ cả dao. Tiếm quăng dao, nhìn ngang rút tờ trăm nghìn ra. Bà bói cầm tờ trăm nghìn đưa vào ngọn đèn dầu đốt trụi.

Lần ruột tượng, Tiếm vuốt tờ mười nghìn đặt lên chiếu, mắt nhìn xuống. Chính là tờ tiền năm xưa.
Bà bói chấm tay vào mực, viết lên tờ tiền chữ NGƯỜI rồi đưa lại.

Từ ấy Tiếm đi buôn người, mà buôn cả Tây và Ta. Tây thì buôn vào, mà Ta thì buôn ra. Rồi tiền như nước, giới máu mặt gọi là đầm Toẹt, nhưng trong lòng vẫn như còn thiếu.

Bà bói nhìn lá trầu không bảo : Con tự buôn mình xem !
Đầm Toẹt bỏ tiền, làm chuyến sang Tây. 

Bặt mấy năm, không thấy trở về nữa. Lời bà bói năm xưa đúng chăng?

Last edited by Chitto; 29-07-2007 at 12:28 AM.

29-07-2007, 09:07 PM
Hai mặt

Con người quý nó, thân thiết với nó. Con người yêu thương nó, và nó cũng yêu thương chủ nhân của mình. Nó quấn quýt, làm nũng, chơi đùa, sẵn sàng làm trò khiến con người vui vẻ. Dù không phải là người, nó được gọi là người bạn trung thành nhất của con người. Kể cả khi chết đi rồi, người ta vẫn còn nhắc đến nó trìu mến.

Con người sợ nó, ghét nó. Con người muốn tránh nó, và nó thì cũng luôn cảnh giác với con người. Nó gầm gừ, chun mũi, nhe nanh, dựng lông, sẵn sàng lao vào cắn xé khiến con người đổ máu. Dù không phải là người, nhưng khi ghét nhau, căm thù nhau thì con người lôi tên nó ra để chửi vào mặt nhau. Kể cả khi chết đi rồi, người ta cũng dùng nó lúc đã chết để lầm bầm chửi.

Người ta gọi yêu những đứa trẻ theo tên của nó, vì những đứa trẻ giống nó, hay đúng hơn là nó giống những đứa trẻ. Nó trung thành và tận tụy, và con người nói : “Con không chê cha mẹ khó, (nó) không chê chủ nghèo

Người ta chửi rủa những kẻ khốn nạn theo tên của nó, vì muốn rằng kẻ đó giống nó, hay nghĩ rằng nó khốn nạn như những kẻ kia. Nó tàn ác và phản trắc, và con người nói: “Bần thì mới có, (nó) thì mới giàu

Trong thần thoại Hy Lạp, nó là con vật gần gũi của vị thần tối cao Zeus trên đỉnh Olympia, trong tiếng Trung Hoa, nó được dùng để đặt tên ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm: sao Thiên Lang.

Trong thần thoại Hy Lạp, nó là con vật canh cửa khủng khiếp có tên Xerber dưới đáy Địa ngục, tại đất Ai Cập, khuôn mặt của nó là mặt của vị thần ghê gớm của cõi chết: thần Anubis.

Con người quý nó, cho nó ngủ cùng, nó là con vật duy nhất được con người tắm rửa thơm tho bằng những thứ vốn chỉ dành cho con người, nó được đeo nơ, nó được có những cuộc thi trên toàn thế giới vì sự đẹp đẽ, thông minh của nó.

Con người coi khinh nó, cho nó đi dọn phân trẻ em, nó nằm bờ bụi, nó đầy bọ chét gây bệnh và hôi hám kinh khủng, nó phải đeo xích, nó bị đem ra hành hạ khi con người buồn bực tức giận, bị nguyền rủa vì tiếng tru trong đêm, vì việc đánh dấu lãnh thổ của nó.

Nó là hình ảnh sự đón chào thân quen nhất khi con người trở về, làm con người ấm lòng; nó cuống quýt vẫy tít đuôi, đôi mắt nhìn con người đầy yêu thương, nó rít lên vui sướng, nó liếm tay, nó rúc vào lòng chủ với tất cả sự hân hoan vô hạn, và con người sẽ ôm nó để chia xẻ niềm vui.

Nó là hình ảnh rõ rệt nhất của Quỷ dữ khi trong cơn động dại, làm con người kinh khiếp; nó điên cuồng đuổi theo, đôi mắt long lên tia máu, rớt dãi đầy mồm, nó nhe nanh cắn điên loạn, gầm gào xé nát bất cứ cái gì, nó khát máu con người, và con người sẽ phải đập chết nó nếu không muốn mình phải chết.




Xin hãy đọc tất cả những dòng màu xanh trước, rồi sau đó mới đến những dòng màu đỏ. Liệu bạn có thấy được điều gì.
.
.
Cảm ơn ... vì đã cho tớ cảm hứng viết bài trên.

Nhưng nói chung, thịt  ăn cũng ngon...



01-08-2007, 08:03 PM
Tên chữ

Một bữa nhậu nhẹt ở lầu xanh nhà đầm Toẹt, các đại gia cao hứng kể chuyện bậy, Són lão lúc vui mồm buột ra: … hôm ấy tao tí nữa phọt cả…

Vừa nói đến đó thì Minh gia lao đến bịt chặt miệng lão Són : Bác, bác chớ bất cẩn văng tên húy cái phố nhà ta ra như thế, phải tội.

Són lão tức khí quát um : Húy gì, phọt thì tao cứ phọt…

Thế là nổ ra cuộc tranh cãi, xem có cần kiêng húy chữ “Phọt” hay không? Cái tên này là do Đại gia họ Vương đặt, nay các đại gia thích phải to hơn nên phải đặt lại chứ. 

Bấy giờ Bí thư Quàn khề khà bảo : Tốt nhất mỗi người tự nghĩ ra một tên, rồi Bí thư Toẹt tổng hợp để chốt, cứ thế đi.

Lúc đó Người tốt bụng nói rất to: - Văn hóa, phải tên là phố Văn hóa, giờ cái gì cũng là phải Văn hóa hàng đầu.
(con người galant và tốt bụng nó vốn thế)

Sờ Cửu đại gia nóng mặt quát : - Im đi, nghe âm lịch bỏ mẹ, lạc hậu lắm thảo nào toàn buôn hàng mã.
(con người thẳng thắn bộc trực nó thế)

Đại gia Làm Chiếu chạnh lòng thẽ thọt: - Em xin các bác nhỏ nhẹ thôi, đâu có đó, đừng chửi nhau thế.
(con người mềm mỏng ôn hòa mà lị)

Minh gia bèn đấu dịu: - Ta cứ nên lấy cái gì nửa tây nửa ta, kẻo hai bên không chịu

Lập tức Són gia vặc ngay: - Dở hơi à, nửa tây nửa ta như Altmega Tùy Phong à ?

Nhựa gia chẹp miệng: - Uống đi đã, uống rồi bàn tiếp.

Vừa lúc đó đầm Toẹt dõng dạc: Đã xong tên phố

Các đại gia còn đang ngơ ngác thì đầm Toẹt hắng giọng:

- Hôm nay, cùng với trào lưu đổi mới sâu rộng, nhân cuộc họp các Đại gia, với tinh thần làm việc hăng say, đóng góp tận tụy sâu sắc, tập trung dân chủ cao độ, ý thức đoàn kết chia xẻ ý kiến mang tầm vóc thời đại, thôi dài quá vào mẹ nó đề bài cho xong, cuộc họp về tên phố đã đạt được kết quả tốt đẹp, thành công nối tiếp thành công, trí tuệ nâng tầm trí tuệ.

E hèm - Nay tên phố đã được đặt cho như sau: Văn hóa - Im đi - Em xin - Ta cứ - Dở hơi - Uống đi đã, viết tắt sẽ là các chữ đầu ạ.

Thế là từ đấy phố có tên mới là VIETDU, tức là phố Văn hóa Im đi Em xin Ta cứ Dở hơi Uống đi đã.
Hoan hô tinh thần tập trung dân củ cao độ của phố Phọt.


06-08-2007, 02:03 AM
Dấu hiệu lạ

Trong phố từ xưa đã xuất hiện người có dấu hiệu lạ.

Lúc đầu hàng phố không để ý, nhưng rồi thỉnh thoảng có người nhận ra.

Người ta xì xào bàn tán, người ta nhìn nhau thắc mắc.

Không ai nói ra công khai, hoặc có nói rồi thì cũng có người khác “xuỵt” một cách tế nhị, ngón tay trỏ để lên môi. À, tức là không nên hỏi, không nên biết. Cái sự lạ ấy hình như không phải để dành cho bàn tán.

Rồi bỗng lại có thêm người có dấu hiệu lạ. Người ta hoang mang, người ta bắt đầu nghi ngờ. Mà nghi ngờ rồi thì người ta bỗng lại không nói, vì không biết kẻ cạnh mình có đủ tin cậy để nói, để hỏi không. Vậy là có thêm người có dấu hiệu lạ.

Có người gần gũi đại gia, hỏi đại gia xem dấu hiệu lạ kia từ đâu ra. Có đại gia tỏ ra mình không biết dấu hiệu lạ ấy (còn không biết có phải là không biết thật không), có đại gia ậm ừ không muốn nói (còn không biết có phải không muốn nói thật không), có đại gia thấy dấu hiệu lạ nhưng không biết do đâu (còn không biết có thấy thật không và không biết do đâu thật hay không).

Túm lại, đến giờ hầu hết người trong phố vẫn chưa biết dấu hiệu lạ ấy là cái gì.

Muốn thấy dấu hiệu lạ, mời ra ngoài cổng phố, nhìn xuống cuối phố. Và tìm xem có ai là có cái dấu * đeo trên người …
...
(Không phải lúc nào người có dấu hiệu lạ cũng đi dạo phố để người khác chiêm ngưỡng)


23-01-2008, 04:24 PM
Sát nhân dấu mặt

Dạo này phố Phọt tự nhiên thấy vãn hẳn đi.

Tiếng léo xéo chửi nhau ít, tiếng cạnh khóe tranh giành ít, dè bỉu mỉa mai ít, mà tiếng nức nở khen hay, nịnh bợ tung hứng cũng ít.

Chả phải vì mọi người ít lời đi.

Mà bởi vì ít người đi.

Trong tháng qua, một (hay nhiều) sát thủ dấu mặt đã lặng lẽ thủ tiêu không ít dân phố.

Làm cách nào sát thủ sát hại được họ?

Xác họ dấu ở đâu? Tài sản của họ tẩu tán về đâu?

Chờ xem hồi sau sẽ rõ...