Thứ Tư, 23 tháng 1, 2002

Những bài viết đầu tiên ở TTVNOL

http://ttvnol.com/Nhungnguoithichdua/p-14127472#post14127472
27/01/02 · 00:51

Câu chuyện ở trường đại học K.

Thầy giáo trẻ, rất hách. Sinh viên nữ rất nghịch mà khổ quá lại không xinh đẹp (Nếu xinh đẹp thì chưa chắc thầy đã hách). Thầy chỉ hơn sinh viên 4 tuổi.
Sinh viên hay trêu thầy, thầy không thèm để ý.
Một hôm thầy kiểm tra tư cách, thấy sinh viên lúi húi không làm bài mà lại xem cái gì đó. Thầy hắng giọng xuống gần, sinh viên làm như không biết. Thầy nhìn vào cái vật sinh viên đang xem thì...
.... Một tấm ảnh của chính thầy từ thời còn đang mặc tã nhưng mà lại không mặc tã. Mà lại nằm trong tư thế của Claudia mà cười toe toét.

Nếu thế thì làm thế nào bây giờ hả trời?

(Đến bây giờ thầy vẫn còn thắc mắc. Quái thật, nó kiếm đâu ra cái ảnh mà theo lời bà cụ ở nhà thì có mỗi một cái ở trong album)

Big Mouse
____________________________________

CÓ CÁCH NÀO CỨU CÁI VÍ CỦA EM KHÔNG?
http://ttvnol.com/f_260/33982
28/01/02 · 22:59

Khốn khổ em quá các bác các cô các chú ơi.

Trước mặt em bây giờ là 3 cái thiếp mời đám cưới trong tuần sau.
Sao những anh chị 7X giờ cưới lắm thế. Trong 2 tháng vừa qua em đi ăn cơm bụi giá vàng đến 9 lần rồi, ngoài 3 bữa sắp tới mấy cô bạn cũ lại bảo "Hôm đấy đến rồi tớ đưa...."

Hôm trước cô bạn em cưới một lão ngay gần cơ quan em. Em đi đưa dâu rồi tót về cơ quan, sau gọi điện bảo "hôm đó có việc cơ quan không đi tiếp được, thôi đến đưa dâu là nhiệt tình lắm rồi". Không ngờ cô cưới tiếp (nhà chú dể cũng gần cơ quan em) biết chuyện nên bảo "Không cần đi đưa dâu đâu, cứ đến nhà hàng là tiện nhất" . Thế có khổ thân không. Mà mấy cô mấy anh sắp tới thì toàn nhà tít tìn tịt tận đâu không sao trốn về cơ quan được.

Lại còn cái Tết sắp tới nữa chứ. Ai gặp cũng bảo "Thằng này làm ăn dạo này khá lắm" mới đau lòng chứ.
Em đang tính bài không làm chủ cũng không làm khách. Nghĩa là không đến nhà ai có trẻ con. Và nhà ai có trẻ con đến nhà mình thì để các cụ tiếp, trốn đi chỗ khác. 

Theo các bác, cách đó có ổn không? Các bác ai nhiều kinh nghiệm làm ơn cứu cho cái ví của em với. Nếu không thì sau này 7X có tổ chức đi đâu em cũng không có ngân sách trang trải rồi lại phải nằm nhà thì khổ thân lắm.

Chờ mong hồi âm của các bác đấy.

Big Mouse
Được chitto sửa chữa / chuyển vào 15/12/2002 ngày 09:53

31/01/0
Các bác hải ngoại Lạc hậu so với tình hình Việt Nam quá đi mất.
Thời buổi này là thân hay không thân mặc kệ, cứ phát thiếp đi. Quan trọng là tính cỗ sao cho khéo để không thừa và không thiếu. Người đi thì cứ cố xếp sao cho đủ mâm. Khổ lắm.

Có hôm em đến muộn, hội bạn xơi gần xong thế là ngồi cùng mâm với mấy ông cụ bà cụ ngồi nhai trệu trạo. Lúc đấy thì chẳng thà "nộp tiền để được ra về"

Mà theo các bản tin 7X thì bác Sutumom sắp cưới rồi? Mà hai người cùng là thành viên của 7X. Em có kế thế này: Hai bác làm nhà trai nhà gái vào hai ngày khác nhau rồi mỗi người đều mời thành viên 7X, thế là mỗi người chúng em phải đi ăn hai lần. Các bác lãi gấp đôi !!! Chẳng nghề nào làm ăn có lãi như thế đâu 

Big Mouse

30/03/0
Lâu lắm lại có cậu be-tin-tin lôi chuyện đi ăn cưới ra.
Mấy đoạn trên là trước Tết.
Sau Tết mới kinh khiếp làm sao.
Ai đời trong một tuần nhận bốn thiếp cưới: Thứ 2, 5, 7 và CN.
Mồng 8/3 có hai cái ăn hỏi để chuẩn bị đám cưới
Chưa xong, tuần trước thì: cưới ba đám.
Chung quy là tính bằng đầu ngón tay và cả đầu ngón chân nữa mới hết.


-------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng


____________________________________

7X BAO NHIÊU NGƯỜI QUAN TÂM, BIẾT, THÍCH NHẢY ĐẦM?
http://ttvnol.com/f_260/34204
29/01/02 · 19:37
Gọi là nhảy đầm nghe kinh quá.
Gọi là dancing cho có vẻ Tây
Gọi là Khiêu vũ cho có vẻ Tàu.

Các bác có thích, biết và hay đi dancing không? Dancing cổ điển chứ không phải lắc như điên kiểu discotechque đâu. Dancing theo couple, có partner tử tế cơ.

Em đây theo thú dancing được 5 năm rồi, là thành viên thường xuyên của Cung Việt Xô, thứ 7 hàng tuần không có ai đi chơi nên đều lên Cung. Có thể nói đấy là nơi Khiêu vũ cổ điển bình dân nhất. Giá vé 4 nghìn, nước uống là lọc đá 500đ. Nhưng mà cũng là nơi mà khi nhẩy phải phòng thủ xung quanh kinh nhất, vì lơ mơ là ăn cùi chỏ, gót guốc như chơi. Không phải cố tình đâu mà do đông quá, ai cũng nhảy nhiệt tình nên nếu không tránh là dễ bị ăn lắm.

Nghe nói nhiều đến các nơi của thầy Dũng hói ở HBT, thầy Minh ở Quán Thánh. Không biết theo các bác thì sàn nào ở HN hiện nay là hay nhất.
Em tự thấy ở Cung là đẹp nhất (vì em ở đấy mà) còn các bác thì sao?

Không biết 7X có đủ người để thành "hội nhảy đầm" không? Nếu không đủ thì rủ thêm các em 8X, 9X vào luôn????

Big Mouse

31/01/02
Thế nào cũng được. Tự do hay cổ điển cũng đều là vui cả.
Chỉ sợ các bác đi nhiều rồi đâm nghiện không bỏ được thì sau này khổ chồng, khổ vợ mà thôi. Cái món này nghiện nhanh lắm. Nó là thể dục mùa đông mà, ai cũng có thể hành xác tự nguyện được, mà không cần cổ động viên.

Nhiều nhà vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì dancing. Thấy các bác đây toàn tự xưng chưa có gia đình em mới mạo muội đề nghị.
Nói chung em đã thành thạo cổ điển rồi thì thích cổ điển hơn, nhưng thế nào cũng xong tuốt.

Còn bác Voi thì đừng có đi. Lơ mơ hỏng sàn người ta bắt đền thì không biết chặt cái gì ra mà đền. Mà nhảy thì vòi là dễ bị văng lung tung nhất nên cũng nên buộc lại

Big Mouse

31/01/02 · 18:0
Nếu các bác muốn xem thì khi nào em rủ bạn nhảy (không phải bạn gái) của em đi nhảy cho các bác xem. Các bác muốn học thì cũng được thôi. Có điều em mà dậy thì đắt lắm, mà lâu lắm.
Nhưng mà để cho vui thì cũng dễ thôi.
(em mất hơn một năm mới đi được thành thạo, mà khi đó là còn sức trẻ trai tráng dẻo dai. Chứ như các bác 7X bô lão bây giờ thì có mà nhảy lên xe máy là nhanh thôi)



Big Mouse

21/02/02 · 23:1

Hồi trước khi mới học dancing nhìn thấy dân trên Cung đông nghìn nghịt, ngột ngạt phát hãi.

Thế mà giờ thì nghiện kiểu đông đúc mới chết chứ. Đi chỗ nào vắng là không thích. Phải chen vai thích cánh, va phải nhau rồi cười nói rôm rả thì mới đúng là không khí thân mật của một CLB. Có ở đâu mà bạn có thể được mời thoải mái các bạn nữ như trên Cung? Có ở đâu mà các bạn nữ có thể từ chối thoải mái rồi lại ra nhảy tiếp tục vô tư mà chẳng ai nghĩ ngợi gì? Uống nước lọc đá 500 đ, áo khoác để chồng lên nhau vô tư? Nhìn nhau cười suốt, ai cũng thắy quen dù có khi không biết tên mà vẫn cười? Dẫm phải nhau thì toe toét "Cho dẫm lại".

Thực tình nghiện không khí thân mật đông đúc trên Cung, giống như sống trong một gia đình lớn, ra một mình dù ăn sung mặc sướng vẫn thấy nhớ cảnh đông đúc.



Ngưòi tuy không to nhưng tấm lòng rộng mở


19/03/02 · 23:41
Không ngờ bài này hơn một tháng rồi mà vẫn có người mở ra. Xúc động quá.

Mời các bạn sang box Dancing để tham gia các hoạt động dancing của TTVN đồng thời cũng là của 7X.

Có lịch học hàng tuần trên số 4 Trần Hưng Đạo và sinh hoạt tối Chủ nhật ở các sàn thay đổi cho thêm phần không khí.


-------------------------------------------
Sống trên đời sống cần có một tấm lòng



http://ttvnol.com/tamsu/p-14126901#post14126901
Chúng tôi là người thế nào?
29/01/02 · 23:08
Cách đây mấy hôm tôi gặp một chuyện làm tự mình suy nghĩ :
Chiều hôm CN tôi đang xem "phía trước là bầu trời" thì có tiếng gõ cửa rất to. Tôi phần nào đoán được là ai gõ rồi và ra mở cửa. Quả như dự đoán, đó là 1 SV tiếp thị cho cửa hàng gas. Vì tôi gặp đã quá nhiều nên hành vi của mình quả là bất lịch sự khi chỉ nói một câu "Thôi không cần" rồi đóng cửa lại để xem tiếp. 
Một lúc sau có tiếng gõ cửa mạnh hơn. Cửa nhà tôi có chớp ở dưới nên có thể nhìn thấy chân người ở ngoài. Đó là 2 người mà tôi đoán được. Mở cửa thì là thêm 1 cậu nữa. Tôi không nói gì mà đóng cửa lại. Và nghe bên ngoài có câu văng tục "Đm làm gì mà kênh thế...."

Tôi bỏ qua và ngồi xem tiếp thì thấy ngoài cửa có người rón rén đến đút vào một tờ giấy. Lập tức mở cửa ra.
Một khuôn mặt vừa sợ vừa vênh của một SV, tất nhiên là người tôi vừa từ chối lúc nãy
"Thích làm cái gì thì nói hẳn ra" Tôi không phải là người nhẹ nhàng. Và tờ giấy ghi "Thằng chó nhớ tao đấy. Tao sẽ còn gặp lại mày"

Thật chẳng hay ho gì khi phải viết ra lời người khác chửi mình. Nhưng là một bài học cho tôi, cho những người đi tiếp thị, cho nhiều người nữa.
Cậu ta vội vàng nói như ăn cướp là xin lỗi. Cậu ta nói nhiều vô cùng, nhanh lắm. Đại khái là : Cũng là người làm thuê, ở cửa hàng thì bị chủ mắng, đến nhà thì lại bị người chủ nhà hắt hủi như thế nên không chịu được và đã nóng (cũng như tôi đã nóng..) cậu ta chỉ được có vài nghìn đồng, nhưng gặp một người như tôi thì cả chiều hôm đó sẽ không còn có thể có can đảm để gõ cửa nhà ai được nữa. và rằng cậu ta cũng là con người....Cuối cùng là xin lỗi.

Tôi quay vào và suy nghĩ nhiều về những điều đã xảy ra. Chúng tôi đều sai. Cái sai này có phải của riêng chúng tôi không? Tôi hơn cậu ta ít nhất 4 tuổi, tôi cũng cư xử không ra sao.
Trước kia khi là SV tôi chỉ đi gia sư chứ chưa bao giờ tiếp thị nên tôi không hiểu được họ. Còn cậu ta thì cư xử như kẻ không có học, văng tục văng bậy ngay khi thấy muốn. HÌnh như đó là cả một thói quen của xã hội? Không thể giữ được cơn bực bội của mình?

http://ttvnol.com/f_173/p-14126712#post14126712
Một người xa Sài Gòn 13 năm muốn tìm lại bạn cũ
31/01/02 · 09:55
Tôi là Dương Hải, là người HN, sinh năm 1976. Thành viên 7X
Cách đây 15 năm tôi đã vào SG và ở lại hai năm lớp 6, 7. Trong 13 năm qua tôi không còn liên lạc gì với những người quen cũ ngoại trừ vài người họ hàng. Nay tôi mong muốn tìm lại bạn cũ, rất mong bất cứ thông tin nào từ bất cứ ai.

Tôi đã sống ở số 321 Lê Quang Đinh, BÌnh Thạnh. Tôi học 2 năm tại trường PTCS Nguyễn Văn Bé, nằm trên phố Ngô Tùng Châu gần ngã tư Lê Quang Định- Ngô Tùng Châu (ngã tư xóm gà).
Năm học 1987-88 tôi học lớp 6P2 (có hai lớp học tiếng Pháp là 6P1 và 6P2). Lớp do cô Trần Thị Thuỷ Tiên dậy Văn làm chủ nhiệm. Khi đó cô khoảng 30 tuổi, chưa có gia đình. Lớp có 37 người, lớp trưởng là Trương Vĩnh Phát, lớp phó Nguyễn Ngọc Anh. Lớp học ở tầng trệt dãy nhà bên phải nhìn từ cổng vào.
Năm học 88-89 là lớp 7P (ghép hai lớp lại) do thầy Lê Văn Hiền dậy Toán làm chủ nhiệm. Thầy cũng khoảng hơn 30, rất hiền, gầy và trắng, dậy hay và nhiệt tình. Cán bộ lớp như cũ.

Trong lớp có một số thành viên tôi còn nhớ tên như : Trương Hoài Vĩnh Du, Lê Kim Hoà (bố là Lê Kim Sáu) Nguyễn Đức Diệp(nam) Nguyễn Mai Uyên, cùng những tên thông thường như Kim Loan, Kim Phượng, Hiệp, Đào, Bích Ngọc, Phi Hải, Trường....Có một bạn là Mơ cũng từ Bắc vào trước đó, hát hay và đã từng tham gia trên TV bài "ba em là công nhân lái xe, đưa khách đi tham quan nhà máy.." trong ngày 1/5.
Tất cả các bạn đều sinh năm 1976 hoặc đầu năm 1977.

Khi ra Bắc vào cuối năm lớp 7 thì từ đó không còn liên lạc nữa, nhiều năm rồi. Nay qua mạng này mong muốn tìm lại thông thi về lớp cũ và bạn cũ. Nếu ai có bất cứ thông tin nào xin cho tôi biết.

Có thể các bạn cũ không ai còn nhớ tôi - tôi có viết trong một số quyển lưu bút hè năm lớp 6 nhưng có lẽ không còn ai giữ nữa - nhưng quan trọng là tôi muốn tìm lại một quãng thời gian 2 năm trong cuộc đời mình.
Hoặc các bạn có ai biết thông tin về thầy Lê Văn Hiền, cô Rất mong sự giúp đỡ của tất cả các bạn SG? Chắc chắn các thầy cô không thể nhớ một học sinh như tôi, nhưng tôi vẫn nhớ thầy cô. Dù 13 năm rồi tôi vẫn có thể hình dung được dáng người và khuôn mặt thầy cô.

Rất mong có được thông tin hồi âm
Xin cám ơn các bạn đã bỏ thời gian quan tâm.



Big Mouse

02/02/02 · 19:32
Cám ơn bạn.
Bạn làm tôi tưởng có người quen cũ đã liên lạc cho tôi.
Dù sao cũng cám ơn bạn. Điều này an ủi tôi được một phần nào.
Tôi thực ra cũng không quá mong đợi sẽ có ngưòi bạn cũ hoặc người nào có thể cho tôi thông tin cụ thể. Tuy nhiên tôi vẫn muốn làm hết khả năng của mình để không đến nỗi mất đi hai năm đó.

Thực ra tôi không phải mục đích chỉ là tìm bạn cũ mà còn muốn được chia sẻ những suy nghĩ của mình với người SG, mảnh đất tôi đã từng sống 2 năm. Tôi muốn xem giờ họ có quan tâm đến suy nghĩ của người khác, những người miền Bắc chúng tôi hay không?

Và rõ ràng chỉ có mình bạn là người còn có chút ý định quan tâm đến sự bận tâm của người khác. 
Rất vui được biết bạn.

Trong tương lai chắc chắn tôi sẽ vào SG để thăm lại.
Lúc đó giá như có người đón tiếp mình như một người bạn?

Big Mouse


03/02/02 · 19:57
Xin lỗi nếu trong ngôn từ của tôi có chỗ nào không làm bạn vừa lòng.
Tôi không có ý định phân biệt miền Nam miền Bắc nhiều. Dù rằng trong quá khứ, thời còn ở Miền Nam thì sự phân biệt đó quá rõ ràng, đến nỗi bây giờ tôi không thể quên được. Đôi lúc sự phân biệt đó làm tôi đã từng đau xót vô cùng. Khi đó tôi là một đứa trẻ. 
Bây giờ tôi là một người lớn. Tôi hoàn toàn có thiện ý muốn tìm lại bạn cũng như có thể "gặp" những người thân thiện với mình.

Còn tôi vốn là người thế nào thì các bạn có thể gặp tôi trên một số trang khác.

Thân mến.



Big Mouse

26/02/02 · 08:57
Buồn quá. Đã gần một tháng mà hoàn toàn không có ai biết chút manh mối nào.
Dẫu vẫn biết SG rộng lớn gấp đôi HN, người đông cũng gấp đôi nhưng vẫn mong. Vậy là không có ai biết thật rồi.
Cách đây khoảng 9 năm, đọc trên báo Hoa Học Trò có một tác giả tên là Nguyễn Mai Uyên (trong mục người đã gửi bài - nhưng chưa được đăng) địa chỉ ở 239 Cách Mạng tháng 8 phường 12 Tân Bình. Vội vàng viết thư vào hỏi xem có phải là Mai Uyên bạn cũ hay không nhưng cũng không phải. Chị đó viết thư ra bảo rằng hơn một tuổi nhưng cũng muốn kết bạn. Viết đến mấy lá vào mà cũng không có hồi âm.
Thế là một lần nữa mất dấu. 
Hôm trước Gừng ra đây có nói chuyện, nhưng tất nhiên là không biết thông tin rồi.

Chắc không có duyên với Sài Gòn rồi. Không biết nếu vào chơi thì gặp được ai đây? Hy vọng 7X SG cũng vui vẻ niềm nở như ở Hải Phòng.
________________________________
Ngưòi tuy nhỏ nhưng tấm lòng rộng mở

27/02/02 · 18:22
Rất cảm ơn những ý kiến chia sẻ với tôi.
Thực ra tôi không quá kỳ vọng vào việc tìm được Thầy cũ, bạn cũ. Mà thậm chí gặp lại bạn cũ chưa chắc có nhiều điều để nói.

Thực ra trong nhiều năm qua, hình ảnh SG trong tôi cũng phai mờ nhiều, vì những kỷ niệm vui thì quá ít trong khi kỷ niệm buồn thì nhiều gấp bội. Và tôi cũng tưởng mình đã quên đi. Nhưng từ khi vào mạng này (và một số mạng khác) tôi bỗng thấy trong mình hình như có một khoảng trống. Tôi nhớ gần hết các bạn của mình từ hồi mẫu giáo, bạn cấp 1, bạn lớp 8,9, cấp 3, Đại học và đồng nghiệp.
Thậm chí tôi nhớ gần hết sinh nhật của các bạn đã học cùng và ai cũng ngạc nhiên vì điều đó. Nhưng tôi bỗng thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Và bây giờ thì quá rõ ràng: đó là hai năm trong Sài Gòn. Tuy không có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng con người ta đâu dễ quên đi? Tôi đã từng viết cho Gừng tại sao tôi nhớ SG? Bởi vì đó là nơi tôi học được rất nhiều điều khi 12-13 tuổi. Cách sống giữa những người bạn mà người quí mình thì ít, những ngưòi không yêu thương mình nhiều như đã từng được hưởng. Nhưng cũng là một thời gian tôi hiểu rõ hơn về con người, về cuộc sống. Khi đó tôi "già" lắm, hơn hẳn những người cùng tuổi. Còn bây giờ người ta nói tôi trẻ hơn tuổi!!!

________________________________
Ngưòi tuy nhỏ nhưng tấm lòng rộng mở


________________________________



http://ttvnol.com/f_192/p-14125833#post14125833
Kỉ niệm Sài Gòn
04/02/02 · 00:41
Mười lăm năm trước, một thằng bé vừa hết lớp 5 lần đầu tiên đặt chân lên đất Sài Gòn sau 72 giờ trên một chuyến tàu nằm. Ga Hoà Hưng tối mờ với những dẫy xích lô cao kều thật lạ so với xích lô Hà Nội.

Sau những con đường vòng, xích lô đỗ lại ở số nhà 321 phố Lê Quang Định. Khu phố đang mất điện. Một toà nhà ba tầng im lìm. Sài Gòn đã đón tiếp thằng bé đó như vậy.

Ngã tư Xóm gà. Đằng sau là một tháp nước cao chót vót. Bên cạnh nhà là trường cấp I Yên Thế 1(cách đó khoảng 100m là trường Yên Thế 2) Con đường bụi bặm vì nhiều xe qua lại. Cái nóng của tháng 8 không làm thằng bé ngại vì nó quen rồi.

Khung cảnh mới. Con người mới. Không biết người ta đón chờ mình thế nào đây?


(Tôi là người đi tìm bạn cũ của 13 năm trước. Mà đến giờ không có ai cho thông tin. Buồn quá nên ngồi viết lại những gì cảm nhận về SG trong quá khứ.)

Big Mouse

04/02/02 · 23:38
Hai năm trời chẳng được đi đâu nhiều. Thằng bé được đến chợ Bến Thành một lần, đi ra sông SG 3 lần, chùa Vĩnh Nghiêm 1 lần và chưa bao giờ được vào Dinh Độc lập cả.

Cái chợ Bà Chiểu nó cũng chỉ nghe nói nhiều mà không đến. Con đường quen thuộc là đến trường Nguễn Văn Bé cách đấy có chưa đầy 100m. Thế mà mấy lần nó vẫn bị xích lô đâm do chạy vội quá.
Và một con đường nữa là đi xe bus đến Ngã năm Chuồng chó (Toàn những tên lạ - không biết bây giờ mọi người còn gọi thế không?) Từ ngã năm đi BV 175 để nhổ răng sâu!!!

Sài Gòn khác Hà Nội nhiều lắm. Điều đặc biệt khác gây ấn tượng mạnh là lần đầu tiên nó thấy người ta đốt pháo ầm ĩ trong một đám tang. Đám tang đầy màu sắc trông thật vui mắt, người ta tấu nhạc, phèng la vang vọng cả phố. Chuyện chưa thấy bao giờ.

Một thứ nước uống thông dụng là nước sâm Atisô được bán ở những chiếc xe bên đường, 10 đồng (mới đổi tiền) một cốc. (Nghe nói những xe nước sâm ấy giờ cũng hiếm lắm rồi. Năm ngoái tôi vào thành phố Quy Nhơn có nhìn thấy một cái)
Rồi món Hủ tiếu. Hủ tiếu na ná phở nhưng làm đơn giản hơn. Đối diện sang bên kia đường có hai nhà cùng làm hủ tiếu bán, để phân biệt thường gọi là nhà Hủ tiếu trái và nhà Hủ tiếu phải. Buồn cười thật. 

Big Mouse

14/02/02 · 11:56
Cái Tết phương nam. Cái Tết tràn đầy màu vàng rực rỡ của hoa Mai Vàng. Thật khác với màu hồng nồng thắm của hoa đào xứ Bắc.
Phải gọi cây hoa ngày tết đó là Mai Vàng, vì chỉ một từ Mai thì không đúng. Cây mai xứ Bắc, cây mai trong văn học cổ, trong văn hoá Trung hoa là giống mai khác. Cây mai vàng thuộc họ mơ chỉ có trong rừng đông nam bộ, tràn đầy sức sống, mãnh liệt và tươi vui chứ không mảnh mai gầy guộc như hoa mai trắng.

Nếu ai bảo "Dáng buồn như trúc điệu gầy như mai" là mai vàng thì thật sai lầm. Những cành mai mạnh mẽ đầy hoa, cao chạm trần nhà, đầy mầu sắc. Treo lên đó không biết bao nhiêu thứ. 

Mâm ngũ quả của phương nam cũng thật vĩ đại. Phương Bắc không bao giờ bầy dưa hấu, còn ở đây, những quả dưa căng bóng thật to dán giấy đỏ để giữa mâm ngũ quả. Những cây hương (nhang) dài cả mét đốt từ đêm Giao thừa đến ngày mồng 5 Tết mới hết. Những tiếng pháo ầm vang.

Cái Tết phương Nam không có vị rét, không có mưa xuân. Nắng vẫn ngập tràn, vàng lên như những cành mai. Khi ở miền Nam thì nhớ nhung cành đào xứ Bắc, nhớ cái cảm giác lành lạnh sáng mồng một, giọt mưa xuân thấm trên da. Khi về quê miền Bắc thì lại thấy thiêu thiếu màu sắc phương Nam. Những cành mai đem ra HN thật gầy guộc nhỏ bé. Dù nhiều hoa, trông chúng thật tội nghiệp, mất hết vẻ đẹp của sức xuân tràn ngập như khi còn trên cây mẹ. Có lẽ những cành đào đem vào Nam cũng không khác là bao.

Mùa xuân, Tết đến. Ở miền Nam xa mà gần, những cành hoa năm nay có rực rỡ như xưa? Có đầy nụ và lá xanh non? Tiếng pháo mất rồi, chỉ còn màu hoa đó là đọng lại sâu nhất trong mọi người.

Big Mouse


________________________________


http://ttvnol.com/tamsu/34649
Mùa đông con trai đẹp hơn con gái
31/01/02 · 17:50
Vẻ đẹp của con trai là ở đâu?
Vẻ đẹp con gái là ở đâu?

Các cụ bảo "Tu mi nam tử", "Nam tu nữ nhũ"
Vẻ đẹp của con trai chúng tôi là ở mày râu (không nhẵn nhụi) chứ không phải ở áo quần bảnh bao.
Mùa đông đến, chị em phụ nữ thì đến bàn tay cũng đút trong găng, bàn chân giấu kín trong giày, bao nhiêu nét đẹp đi đằng nào cả.
Trong khi đó con trai bọn tôi thì vẻ đẹp là mày râu vẫn cứ phơi ra mặt đường cho thiên hạ tha hồ ngắm, tha hồ khen, trầm trồ thán phục.

Vậy thì trong mùa đông lạnh lẽo này hiển nhiên Con trai phải đẹp hơn con gái.

(Còn mùa hè thì khó nói lắm)

Big Mouse

05/02/02 · 23:55
Xem nào
Con công cái và con công đực con nào đẹp hơn?
Con gà trống và gà mái thì con nào xấu hơn, béo hơn, vụng về hơn.

Con gái đẹp vì nhiều thứ lắm, tự nhiên này, nhân tạo này, trang trí này, lời khen, nịnh nọt này....

Thế mà mùa đông thì bưng bít hết cả những thông tin đó lại. Bế quan toả cảng hết cả sắc đẹp thì xấu hơn con trai là phải rồi. 

Con công mà dấu trong chăn thì với con gà có khác gì nhau???

Big Mouse


________________________________


http://ttvnol.com/f_260/35493
Có em gái cũng khổ
03/02/02 · 17:32 
Hu hu
Các bác ơi, chỉ vì em gái em mà hôm qua em mất hai màn rất hay là ATC và Nhân Láng Hạ.

Buổi chiều thì một là có việc, hai là phải hẹn cùng đứa em gái em nên em mất món TC của bác ATC. Thế là đành ACN (Ăn cơm nguội) mất.
Đến đêm thì lại mất món Kem vì phải đưa nó về nhà không bố mẹ nó mắng.

Các bác nào có em gái chắc cũng hiểu nỗi khổ của em. Chính vì vậy em mang nó đi để nếu bác nào có nhã ý em xin tích cực ủng hộ. Để sau này em được tự do thoải mái.

Chỉ phải cái em gái em cũng lại là 7X, chứ giá như nó là 8X thì em cũng không phải vất vả như thế này.

Lần sau mà định đi tối muộn như thế nữa thì để nó nằm nhà. Còn bao nhiêu em xinh tươi trong 7X và cả 8X mà không quan tâm được thì uổng quá.

Big Mouse

05/02/02 · 19:03
Trời ơi

Em mở ra chủ đề này để các bác bê hộ em gái em đi mà các bác lại toàn quay ra nói chuyện em gai Sutumon là thế nào?

Em gái sư tử thì hiển nhiên phải là sư tử rồi, mà chắc cũng đang rụng răng, có điều chưa rụng hết hoặc lại thay bằng răng giả thôi chứ có gì lạ đâu.

Còn em gái em tên là Hiền, (chưa chắc đã hiền đâu). Thuộc loại 7X nên mới đáng lo. Chứ còn 82 thì thò mặt ra đường là có người gọi ơi ới ngay.

Buồn các bác quá.

Big Mouse

07/02/02 · 00:30 
Đấy là Tarzan mà còn sợ thì em của Sư tử chắc là không phải sư tử rồi (Sư tử thì làm gì biết trèo) Thế thì rõ ràng đấy không phải là em của Sư tử rồi, hoặc là dòng dõi bị lai rồi. Bác Tarzan không khéo bị lừa đấy. Hôm đấy thì trình diễn một em biết leo trèo, nhưng đến lúc rước về có khi chỉ biết nằm như mèo hen thì chết bác.

Còn em của Chitto thì nhảy như hươu nhé, khiếp lắm. Quay thì cứ gọi là tít mù. Ai được nhìn thấy rồi thì đầu quay chong chóng 2 ngày mới tỉnh.

Big Mouse

________________________________

http://ttvnol.com/dancing/p-14125781#post14125781
DANCINH LÀ...
04/02/02 · 10:52
Dancing là do tò mò: Nghe nói nhiều, đi xem, học một tí xem nó thế nào? Có gì hay mà ngưòi ta thích và thi trên toàn thế giới? - Ai cũng bắt đầu từ cánh cửa này

Dancing là để hoà nhập, giao tiếp: Bạn bè đều biết khiêu vũ, đi cùng chúng nó ngồi một chỗ ôi quá, mà thấy cũng vui. Học một tí. Kiểu này chóng chán và không khá được. Hơn một chút là để giao tiếp thông thường. Có người học được một khoá kiếm được người yêu là thôi. 

Dancing là sở thích, niềm vui: Lúc này ta cảm nhận được cái hay của khiêu vũ, dưới hình thức như là môn thể thao cho mọi mùa!!! Ra sàn nhảy thấy vui. Nói chung là thấy nhảy còn vất vả.

Dancing là sự say mê: Cảm nhận rõ ràng từng giai điệu, có thể đưa được trạng thái tâm trí vào điệu nhảy. Có bạn nhảy cũng hiểu được điều đó. Đây là một môn nghệ thuật thực sự

Dancing là thể hiện mình: Thể hiện phong cách, tình cảm, sáng tạo. Đôi khi thành khoe bước nhảy, bạn nhảy, cho mọi người biết đến mình. So với chuyên nghiệp không xa nhau nhiều lắm.

Dancing là nghề nghiệp: chuyên nghiệp. Thực ra để trở thành nghề kiếm sống thì chỉ có đi dậy, lúc này thì các thầy cô đi dậy lại hầu như không còn khiêu vũ nữa. Còn dancing biểu diễn kiếm tiền thì cũng là nghiệp dư thôi, vì tiền bồi dưỡng có lẽ không đủ bù đắp chi phí cho trang phục, băng đĩa học. Ở VN giới chuyên nghiệp chưa có (ngoại trừ - xin lỗi - đến sàn không phải để khiêu vũ mà để kiếm tiền). Và trong các cuộc trình diễn trên sân khấu cũng chưa có dancing.

Big Mouse

06/02/02 · 00:44

(Cám ơn MOD dù rằng em là ma, toàn xương với cốt, không thích giời có giăng sao gì cả.)

Không phải mọi người đều rành mạch Khiêu vũ với mình là thế nào. Có người trong lúc này say mê nhưng khi có công việc có thể quên đi. Nhưng nói chung với người đã say mê rồi thì dù do hoàn cảnh phải tạm dừng thì cũng sẽ quay lại.

Trước kia trên NVH HSSV có một dancer sau khi sinh con trên dưới 4 tháng là lại đi lại. Ai cũng lác mắt. Những người như thế không gì có thể khiến họ bỏ được.

Cũng như hiện nay nhiều người là bán chuyên nghiệp. Nghĩa là say mê nhưng vẫn có một nghề chính khác. Họ am hiểu về Khiêu vũ nhưng không hướng trọn theo con đường đó. Bởi ở VN nó chưa là nghề kiếm sống tốt được.
Những vũ đoàn đã có nhưng phần lớn là nhảy phụ hoạ bài hát và hoàn toàn vô nghĩa, chẳng có hồn gì cả. Nếu bạn đã từng học Khiêu vũ và thích nó thì khi nhìn mấy cô mấy cậu múa may cho một ca sĩ, chẳng minh hoạ gì cho nhau cả hẳn bạn thấy buồn cười.
Gần đây có mấy bài hát theo điệu Samba, các vũ công nhảy sang kiểu gì lạ lắm, học trường múa ra chưa chắc đã khiêu vũ đẹp được.

Chính những việc đó làm mọi người có thể hiểu nhầm về Khiêu vũ Quốc tế, một môn Nghệ thuật có sức sống riêng.


Big Mouse


__________________________________

http://ttvnol.com/ThaoLuan/p-14125838#post14125838
NHÌN THẤY NGOÀI ĐƯỜNG PHỐ
04/02/02 · 00:04
Dân ta có tính hiếu kỳ, còn hiếu sinh thì hơi kém.
Một cuộc va chạm trên đường thì có hàng tá người xúm đông xúm đỏ vào xem.
Phố Thái Hà vào 4 giờ chiều. Hai xe máy đâm nhau. Một ông cụ nằm trên đường cùng với những vết máu. Xung quanh là một cuộc cãi nhau nảy lửa và rất nhiều người xem, họ chỉ đứng xem chứ không ai muốn nâng ông già kia dậy và đưa đi bệnh viện.

Phố Khâm Thiên một buổi tối. Một vụ va chạm ngã xe khác. Một người đi đường ngoái lại nhìn, thế là va phải một xe bán hàng đêm làm người đi đường đó ngã tiếp theo!!! Chiếc đồng hồ văng ra, lập tức đã nằm trong tay thằng thanh niên chạy xe ngang qua để rồi vù mất. Trên đường còn 3 cái xe máy, 4 người bị thương. Lỗi tại ai??

10h30 đường Trần Khát Chân tối thứ 7. Hai đứa trẻ khoảng 8 tuổi ngồi khóc bên vệ đường. Những chiếc xe vội vã đi qua. Cuối cùng cũng có hai người đèo nhau đứng lại. Hai đứa trẻ khóc nói rằng chúng từ Thanh Hoá ra đi bán báo cả ngày cuối cùng bị móc túi hết sạch, không biết làm sao nên ngồi khóc. Hỏi mất bao nhiêu thì là 47 nghìn. Người đó đưa cho tờ 50 nghìn rồi đi.
Có thể người đó bị hai đứa trẻ kia lừa không như có người sau đó biết chuyện đã nói không?

Phải chăng chúng ta quá vô tư trước nỗi đau của người khác trong khi quá hiếu kỳ trước sự việc bất bình thường dù không có lợi??
Nên bỏ qua mọi chuyện rắc rối của người khác hay nên chỗ nào có chuyện cũng nhảy vào xem??

Big Mouse

06/02/02 · 10:39
Có nhiều ý kiến về chuyện này. Có người bảo đi qua phải xem xem đấy là ai, biết đâu là người quen mình? Nghe ra cũng đúng. Nhưng hãy tưởng tượng phố lúc đông người mà ai cũng vậy thì chen vào làm sao được. Chen vào có khi lại trở thành một nạn nhân.

Chuyện ông già nằm trên đường, có người muốn giúp đỡ ngay đưa đi nhưng người ta (không hiểu có quan hệ thế nào nữa) lại bảo "Để đấy làm bằng chứng chờ công an". Con người mà vô nhân thế đấy.

Hai đứa bé thì ai cũng sợ mình bị lừa, và nghĩ: "Mình không đứng lại thì chắc cũng sẽ có người khác đứng lại". Họ đôi khi trông mong lòng tốt của người khác nhưng bản thân không chịu làm điều tốt.

Phố đông, tai nạn là điều không ai muốn nhưng nếu bị xảy ra thì xử lý sao cho nhanh chóng đơn giản nhất. Cách đây 1 tuần tôi đi trên đường thấy hai người va chạm khá nặng, cả hai ngã ngay giữa đường, vỡ đèn, rách quần... Nhưng cả hai đứng dậy không nói lời nào, xem xe thấy vẫn đi được là lên xe đi luôn. Thế là khôn ngoan, vì xung quanh đã có sẵn những kẻ rỗi hơi chỉ chờ họ xung đột là xông vào kích động, có thể đến chiều tối vẫn chưa giải quyết xong. Việc nên dừng lại hay đi tiếp không phải là điều dễ quyết định trong lúc đang đi. Nói chung tôi thường đi qua, và còn kêu mọi người nhanh chóng đi, không gây tình trạng tắc đường. Chỉ dừng lại khi biết chắc đó là người quen hoặc không có ai dừng lại giúp người bị nạn thôi. Đành rằng đó là cách làm tiêu cực.

Big Mouse

____________________________________________

http://ttvnol.com/tamsu/p-14125776#post14125776
Giữa hai bài chủ đề được nhiều người đọc và quan tâm dường như có cùng nguồn gốc?
Bác Truongdu với tâm sự của mình chứa đựng rất nhiều tâm sự của cả một thế hệ ngày nay. Mọi người có thể thấy chính mình trong những điều Truongdu viết. Đó là một phần tâm trạng xã hội, tâm trạng của con người trẻ nhìn về xã hội và chính mình. 

Bàn luận về N-Generation lại là bàn luận về xã hội nhìn về thế hệ trẻ. Nhiều bạn viết những điều do xã hội nói chứ có lẽ không phải điều thực tâm nghĩ, hoặc có khi không nghĩ đến. Những áp lực, tấm lưới của khát vọng làm dễ làm lý tưởng hoá hoặc tầm thường hóa tuỳ theo cách nhìn và nghị lực.

Mâu thuẫn của mỗi người trong nội tại - mâu thuẫn với cách nhìn xã hội - với cách xã hội nhìn mình. Những ngưòi trẻ thường tự thấy mình có khả năng nhưng không được dùng hết, hoặc đối nghịch lại là thấy sợ hãi tham gia vào những công việc chung vì cho mình không có khả năng. 

____________________________________________

http://ttvnol.com/cuocsong/p-14125548#post14125548
LỜI CHÚC CHO MỌI NGƯỜI
04/02/02 · 22:46
Hôm nay cúng ông Táo đây.
Ngoài trời đang mưa xuân. Không khí Tết đã có tuy chưa thấm lắm.
Chợt nhớ tới những người đang ở xa nhà, chắc nhớ nhà lắm. Ai có thể về được thì đều cố gắng sớm trở về. Còn ai không về được thì vội viết thư hỏi thăm, mail, gọi điện...chúc Tết.

Vậy tại sao chúng ta không gửi những lời chúc tốt đẹp của mình tới những người bạn của chúng ta, tới tất cả mọi người, cả những người đang xa nhà và những người đang có niềm hạnh phúc.
Bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến đêm Giao thừa, các bạn hãy gửi lời chúc của mình tới cho tất cả mọi người.

Lời chúc đầu tiên của tôi:

Dù bạn đang ở đâu, bạn cũng nhận được tình cảm ấm áp như đang ở trong nhà mình vậy.

Big Mouse


Được sửa chữa bởi - paladin on 05/02/2002 00:34


Tản mạn trên TTVN


http://ttvnol.com/f_260/p-17344625#post17344625
09/06/02 · 17:31


Không phải là vô cớ, khi xa Hà Nội, thì hai điều nhớ nhất là những mặt hồ và những ngôi chùa.

Mặt hồ HN đã là một phần trong con người ta.
Có ở đâu có thể bình yên ngắm mặt nước thanh thản đến thế, giữa một chốn phố phường chật hẹp

Có ở đâu có những ngôi chùa mang phong cách rất Việt đến thế.
Một khoảng trong ta.

Một bên là thiên nhiên, một bên là nhân tạo
Một bên là vật thể, một bên là tâm linh
Một bên là yên bình, một bên là đau khổ
Một bên như than thở, một bên chỉ mỉm cười
Một bên rộng mênh mang, một bên sâu thăm thẳm
Một bên lòng mở rộng, một bên bỗng hoà tan....

Không thị Sắc, Sắc danh Không
Ngày nào cũng phải nhuốm hồng trần

TOPIC THÁI QUÁ
28/05/02 · 00:59 
A di đà phật

Thí chủ bàn luận, bần tăng đang tụng dở bài kinh cũng xin góp vài nhời quê kệch.

Thứ nhất, Thái trong Hán tự còn nghĩa nữa cơ ạ.
Ví dụ Thái thái là . Như Sư thái Gungcay thì Thái cũng có nghĩa là bà.

Còn thái giám thì thái là rất, là bậc cao nhất ạ.
(Thái tử, thái sư, thái y, thái phi, thái hậu...)

Nhưng đó là thằng Tầu khựa. Bần tăng thích tiếng Việt lắm ạ, xin bàn thêm với thí chủ Bất Hối:

Thái tức là TH - ÁI, tức THỜ và ÁI.

Đã thờ kính lại còn iu nữa, chu choa là khoái. Chièm chiẹp. Nửa đêm vẫn thờ mà vẫn yêu, dạ vâng, ái ân lắm ạ.

Thế cho nên QuáQUỜ và Á:
Nếu quờ tay sang mà thấy kêu Á á á... lên rõ to thì tức là Thái quá rồi đấy ạ.

Còn nếu QUỜ sang mà không thấy kêu gì thì... còn chưa phải là Thái quá.

Còn tiếp tục được.

(Chưa không có nghĩa là KHÔNG)

Trong Sắc có Không mà trong Không có Sắc mà.


_______________
Thiện tai thiện tai

Không thị Sắc, Sắc danh Không
Ngày nào cũng phải nhuốm hồng trần

28/05/02 · 23:38
A di đà phật

Thì ra là lão Bất Hối muốn trình bày logic của lão, bần tăng sơ ý, xin lượng thứ.
Tuy vậy bần tăng khi mang danh Thích Tất Thẩy thì đã nói là phải nói nữa, mong lão thông cảm. Miễn không thái quá.

Quả thật Thái không phải là băm, cũng không phải là chặt, dù rằng đôi khi người đang thái vẫn cứ băm, cứ chặt, hoặc người nói rằng mình thái mà không phải là thái.
Đôi khi không định thái mà lại thái, bởi quen tay quen đường, cũng như muốn tìm mà không thấy, không tìm mà lại thấy.

Khi đó thái thì cứ việc thái, không sao cả, miễn là được việc. Còn có quá không? Một khi còn là thái thì dù thái quá vẫn chưa phải là quá. Nghĩa là một khi còn dùng vật sắc nhọn khía vào cái định thái để chia cắt nó ra mà còn chia cắt được thì đâu đến nỗi. Khi đó dẫu có thái quá nhiều, chia quá nhỏ, quá mỏng, quá chi li mất công thì vẫn chưa đến lúc tới hạn. Thái quá mà còn là thái thì trong nội hàm vẫn là căn nguyên của thái, nên không quá.

Có điều, thái chỉ quá khi nó không còn là thái, khi mà chia cắt cái không cần chia cắt, dụng tâm và dụng vật vào chỗ sa đà, đi quá giới hạn của thứ đang phải, đang cần chịu đựng. Khi tuy nói rằng thái nhưng lại còn thương tổn đến cả xung quanh, làm hỏng dao hỏng thớt, sứt mẻ chân tay, đi đến chỗ không nên, rơi vào đường bất định, thì lúc đó quả thật là thái quá.

Nhưng biết đến đâu để nhận ra đã hết chỗ cần dụng tâm, làm đến đâu thì dừng, kéo lui con dao thiện ý để không phạm đến chốn vô can?
Nếu ngược lại, chăm chăm tìm đến, mắt mở trừng trừng, hồi hộp sợ rằng đã sơ tâm đi quá thì lúc đó không còn là thái nữa rồi. Lúc đó tâm bị kích động, tay thì run rẩy, lại cũng là dụng tâm không đúng chỗ, lại là thái quá.

Từ một việc thái mà để kinh động thần mạch thì không còn là tháiThái hoá ra không phải tháiThái dù chưa quá nhưng lúc đó không còn là thái thì có gọi là thái quá không? Nhưng đúng lúc đó mới thực là thái quá.

Thái là thái, nhưng quá không là quá mới thực bình tâm.
Danh là thái thì thực phải là thái, nhưng lại cũng tuỳ duyên mà thái cho thành được quả.

Do vậy trong Thái quá có thái, mà chưa phải là thái quá.
Ngược lại, khi lòng thực đã đi vào chỗ thái quá thì không còn là thái được nữa, mà là vọng tâm.

Lão có vẻ đã ngộ được chữ Năng, tuy nói là logic nhưng cũng hàm chứa được sự Vô minh, Ảo giả qua một chữ. Quả cũng đáng danh là Bất Hối.

Lão không đi xa quá ngoài con đường đã định, biết đến chỗ không ai nghĩ nên đến, dừng khi mọi người còn đi, tinh thần chân định tìm giới hạn ngay giữa nơi rộng rãi, cũng là không có vọng tâm. Có thể nói không đi vào đường thái quá.


Bần tăng làm phản biện nhưng cũng muốn nêu lên chỗ ưu điểm của lão cho hội đồng thêm sáng suốt.

Vốn định mở rộng của chùa mời lão vào cùng tu hành cho chóng thành chính quả, chỉ sợ lòng lão còn viễn mộng với những ngôn từ, chữ Tĩnh vẫn còn thiếu nét, thì cũng không nên, gò ép lão thái quá.

Lần sau bần tăng xin lạm bàn về chố Chân quê, thuần nhất.

Bể khổ mênh mông, quay đầu lại là thấy bờ.


_______________
Thiện tai thiện tai

30/05/02 · 22:59
A di đà phật

Lão nói sai rồi, bần tăng phản biện lão đây.

Trước hết là việc chia nhỏ đến nguyên tử đã phải là Thái đến hết chưa?

Xin thưa rằng chưa, vì còn có thể Thái được nữa. Bằng chứng là người ta đã thái đến quark rồi.
Mà kể cả thái đến quark và nhỏ nữa thì vẫn chưa phải Thái quá, bởi còn thái được thì chưa quá. Khi mà còn phân chia được, còn là thái thì chưa quá.

Hơn nữa, Thế giới vô cùng vô tận, làm sao có thể thái đến hết để mà thái quá được. Bản thân giới hạn đã không có giới hạn, thì việc thái dù làm mãi cũng không thể là thái quá. Các nhà hoá học, bánh mì và bụi bánh mì vẫn còn trong vòng giới hạn nhận thức về sự thái tới hạn, thì hiển nhiên làm sao là quá được. Khi còn là bụi, tức là còn nhìn thấy, khi là hơi, tức là còn ngửi thấy, khi là nguyên tử, tức là còn soi thấy, vậy là còn kích thước, còn phân chia, thì chưa thái quá.

Khi nhỏ nữa, trên mặt lý thuyết, dù là gì, thì vẫn còn tri thức, còn cảm nhận, còn tư duy, thì còn hiện hữu. Khi còn hiện hữu thì dù bằng vật chất hay lý trí cũng đều thái được. Khi đó thái không thể quá. Mà dù quá thì vẫn còn là thái.

Thái dù quá vẫn chưa là thái quá. Thái khi không còn là thái mới là thái quá.

Lão đang đi dần đến chỗ chưa thoát đó. Định nói về Chân quê mà lại sợ khiến lão hoang mang.


_______________
Thiện tai thiện tai

30/05/02 · 23:3
A di đà phật

Cái chỗ thái quá hay không là phải từ chốn cụ thể đến nơi mờ mịt. Bần tăng đang đi theo con đường đến mặt trăng xưa kia của Bản sư Thích Ca Mâu Ni.

Quả thật lão Bất Hối cho rằng bần tăng đang làm rõ cái hiển nhiên hỗn độn, nhưng mà không phải. Lão tưởng như vậy tức là lão tư duy thái quá về cái không vô trong bần tăng. Cái hỗn độn tại sao hỗn độn? Tại vì nội hàm nó hỗn độn hay bởi vì ngoại diên nó khiến người ta nghĩ nó hỗn độn? Khi đi theo đường thẳng thì đường thẳng hay ta nghĩ đường thẳng? Cái bánh mì lão nói tại sao lại là cái bánh mì? Tại sao bánh mì lại thái thành hạt bụi bánh mì mà không phải thái thành bánh mì?

Mà thôi không trao đổi riêng, kẻo rồi mod xoá mất bài.

Khi đi vào chỗ Vô Minh thì thử hỏi còn nhà hoá học hay vật lý không? Lúc đó còn bánh mì không?
Xin thưa rằng, Vô minh là vô minh, bất tri thì không còn nhà vật lý, mà vẫn còn cái bánh mì. Có điều cái bánh mì trong chỗ không có nhà vật lý thì không phải cái bánh mì. Ngược lại nếu cái là nhà vật lý thì không phải là cái bánh mì nhưng mà lại mang hạt bụi của cái bánh mì. Chính lúc đấy mới không thể thái, thì lúc đấy mới là bất minh mà hữu thái, nghĩa là thái được mà lại không làm sao nhận thức cái thái cho rõ ràng.

Cái hỗn độn chẳng qua là thái nhiều trộn lắm mà thành hỗn độn. Thử hỏi trước kia không thái thì lấy đâu hỗn độn? Để rồi hỗn độn lại thái ra, thái nhiều nhưng mà thái vào cái không thể thái, cái hỗn độn đó nếu phân tách thì cũng là phần ổn định và riêng biệt, không có hỗn độn.
Mà thực ra cũng có thể hoàn toàn không hỗn độn, chẳng qua vì vô minh mà ảo giả lên là hỗn độn, rồi khi thấy hỗn độn lại cho rằng không thể thái, nên càng không thể thái quá. Nhưng là chính vì hỗn độn vô minh nên càng dễ thái, bởi căn nguyên có thể vẫn là đồng nhất không hỗn độn.

Tuy nhiên khi căn nguyên đồng nhất nhưng vọng tâm lại cho là hỗn độn thì thái theo kiểu hỗn độn, thành ra không còn là thái. Vậy là lại có thể thái quá.


_______________
Thiện tai thiện tai
21/05/04 · 16:0
A di đà phật

Nhìn thấy ngài Bất Hối lượn khượn vào đây, nhưng ngài lại ỡn ượi mà quay đi, không buồn giả nhời. Ấy là đẳng cấp. Đẳng cấp ấy là bởi phân ngay trong lòng ngài, chứ không phải vì cái mà ta gọi là xã hội nó phân, như quí Sư thái Gungcay hớn hở khoe ra.

Xét về Đẳng cấp, cũng không khác gì bần tăng đã nói về Thái quá. Đã Đẳng thì không còn Cấp. Đã Cấp thì đẳng sao mà đẳng? Cấp thì lên giời lên Phật, hoặc Địa ngục A tì. Đã đẳng thì đuồn đuột thun thút. Chấm mút gãy gọng.

Vậy xét ra Đẳng không là Cấp mà Cấp chưa thể là Đẳng.
Ấy quay lại ngài Bất Hối, ngài đã đạt Đẳng cấp chưa? Xem ra chính ngài mới đang là có Đẳng cấp. Bởi nửa Đẳng nửa Cấp. Trong cái bình lặng phẳng phiu mà lại gẫy đổ lung tung, khấp khểnh cao nhân, còng queo mơ muốn.

Hoặc như ả gái Landai, ....
Mô phật.



Không thị Sắc, Sắc danh Không
Ngày nào cũng phải nhuốm hồng trần

TÂM SỰ 7X
Trích:
Tu_dinh_huong viết Xem bài viết
Viết cho nàng công chúa trong tim ta

Vậy là đã được 1 tháng ta và you quen nhau, một tháng khoảng thời gian không dài và cũng không ngắn, nhưng nó có thể làm cho ta cảm nhận được rất nhiều thay đổi xung quanh, và đôi khi nó cũng có thể làm ta thay đổi. Và giờ đay khi ngồi viết những dòng nay ta đã biết mình thay đổi như thế nào.Ta vẫn còn nhớ buổi đầu tiên ta và you gặp nhau, cả 2 đều là thành viên của BOX 7X này, trong khi ta là một thành viên cũng lâu lâu rồi còn you lại là một thanh viên mới toanh. Khi tiếp xúc với you ta đã nghĩ cả hai đều có một cảm nhận chung đây chính là một sân chơi tuyệt của mình, buổi găp nhau đầu tiên đó ta và you đã nói rất nhiều về 7X, về cuộc sống và những suy nghĩ của mình về nó. Và ta lại biết thêm một điều là you cũng có một cuộc sống nội tâm đầy biến động, giống như rất nhiều thành viên 7X khác. Và you biết không? ta đã rất ấn tượng với you ngay từ lúc đầu gặp măt, you là một người rất dễ tiếp xúc, nói chuyện với you thật thú vị làm sao. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ "Thứ 5, cafe,....., Net". Chắc chăn đây sẽ luôn là một khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời của ta.Tối hôm đó ta đã về khá muộn, trên đường về một minh giữa đêm vắng ta cảm thấy trong lòng ấm lên một niềm vui khó tả, lúc đó ta chỉ mong cho trời sáng thật nhanh để có thể gặp lại you và cùng you nói chuyện. Vì hôm sau ta và you sẽ đến nhà một người bạn trong 7X này, tối hôm đó you thật tuyệt vời trong ánh mắt của mọi người và của ta nữa chứ, là một thành viên mới you đã hoà nhập rất nhanh với tất cả mọi người, ta cũng cảm rất vui vì được gặp mọi người và hơn thế nữa đó là đem lại cho you một niềm vui mới, you thật tuyệt vời biết bao. Để rồi


Hình như mới gặp lần đầu
Mà sao như đã quen nhau thuở nào
Trên trời có bấy vì sao
Giờ đây trước mặt tinh cầu là em
A di đà phật

Viết cho bà vãi trong chùa ta
Vậy là đã được 1 tháng bần tăng và  quen nhau, một tháng khoảng thời gian không dài và cũng không ngắn, nhưng nó có thể làm cho bần tăng cảm nhận được rất nhiều thay đổi xung quanh, và đôi khi nó cũng có thể làm bần tăng thay đổi. Và giờ đây khi ngồi viết những dòng nay bần tăng đã biết mình thay đổi như thế nào. Bần tăng vẫn còn nhớ buổi đầu tiên bần tăng và vãi bà gặp nhau, cả 2 đều là thành viên của Chùa này, trong khi ta là một Sư cụ cũng lâu lâu rồi còn  lại là một vãi già mới toanh. Khi tụng kinh với bà, bần tăng đã nghĩ cả hai đều có một cảm nhận chung đây chính là một sân chùa của mình, buổi găp nhau đầu tiên đó bần tăng và  đã nói rất nhiều về Đậu phụ, về kinh sách và những mơ mộng của mình về nó. Và bần tăng lại biết thêm một điều là  cũng có một cuộc sống nội tâm đông con nhiều cháu, giống như rất nhiều sư ông sư cụ và vãi bà khác. Và  biết không? bần tăng đã rất ấn tượng với  ngay từ lúc đầu gặp măt,  là một người rất dễ tiếp xúc, tụng kinh với  thật thú vị làm sao. Đến bây giờ bần tăng vẫn còn nhớ "Thứ 5, gốc nhãn,....., hết". Chắc chắn đây sẽ luôn là một khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời của bần tăng. Tối hôm đó bần tăng đã tụng kinh khá muộn, trên đường về buồng một minh giữa đêm vắng bần tăng cảm thấy trong lòng sôi lên một nỗi buồn khó tả, lúc đó bần tăng chỉ mong cho tới phòng thật nhanh để có thể chui vào.....và gặp lại  sau đó, cùng  nói chuyện. Vì hôm saubần tăng và  sẽ đến ngôi chùa khác để gõ mõ, tối hôm đó  thật là già trong ánh mắt của mọi người và của bần tăng nữa chứ, là một vãi bà mới, bà đã hoà nhập rất nhanh với tất cả sư sãi, bần tăng cũng cảm rất vui vì được gặp mọi người và hơn thế nữa đó là đem lại cho  mấy cái bánh nướng mới,  thật tuyệt vời biết bao. Để rồi

Hình như tụng kinh lần đầu
Mà sao miệng đã quen câu thì thào
Phía trên tượng phật thì cao
Phía dưới sư vãi lần đầu biết yêu

http://ttvnol.com/tamsu/p-17433237#post17433237
18/05/02 · 17:11

A di đà phật

Cái được và cái mất bằng nhau thì con người ta lớn lên sao được.
Cái được và cái mất bằng nhau thì Tri thức nhân loại sẽ không bao giờ tiến một bước nào
Cái được và cái mất bằng nhau thì mỗi con người sẽ không ai đi tìm hạnh phúc nữa.
Cái được và cái mất bằng nhau thì Thế giới này sẽ cân bằng như nó vốn có
Cái được và cái mất bằng nhau thì con người ta không còn sợ chết, chả cần buồn cần vui, cần suy tư và lo lắng, chẳng cần yêu giận ghét thương, thèm khát hay vứt bỏ.

Tất cả đều là cái được mà thôi. Không mất cái gì cả.
Cái mất tức là cái được, mà cái được thì không phải cái mất.

Khi mất đi sự vô tư ngây thơ tức là đang được sự từng trải của thời gian.
Khi mất đi sự trong trắng của nụ cười là cái được chiều sâu của tâm hồn.
Khi mất đi niềm tin đơn giản của tuổi thơ và tuổi trẻ tức là được con đường đến chân lý.

Còn khi có những cái đó thì không mất gì hết, chỉ được mà thôi.
Cuộc đời nếu tự bản thân cho rằng mất nhiều thứ thì mới là mất, cái mất do chính mình vứt bỏ. Cái mất đó là mất thật. Còn bản thân cuộc đời không mất gì cả. Mỗi cái qua đi đều để lại một dấu vết nhắc rằng đã có và đang có.


-----------------------
Thiện tai thiện tai
http://ttvnol.com/tamsu/p-17416860#post17416860
22/05/02 · 17:51

A di đà phật

Cái gì đến sẽ có lúc phải đi, cái gì đi thì trước đó phải đến cái đã.

Cái muốn ở lại có thể không cần đến, mà vẫn có thể đi.

Muôn sự trên đời đến và đi phải chăng do bản ngã sợ nó đến mà thấy nó đến, tiếc khi nó đi mà thấy nó đi, hoặc muốn nó đi mà nó đến, muốn nó đến thì nó lại đi ???

Một dặm đường tình, muôn trang tâm sự phải chăng là cũng là đến theo đường này trước và đi theo đường khác sau, hay đi trước rồi mới đến sau?


_______________
Thiện tai thiện tai
http://ttvnol.com/f_260/p-17404345#post17404345
25/05/02 · 14:58
A di đà phật

Ni cô BeckySharp kia đúng là bậc chân tu.
Hôm qua sau khi đi xem phim về xong, bần tăng có hỏi là phim thế nào, có đáng để nhà chùa thuê về cho các vãi già và tiểu hoà thượng xem không thì ni cô trả lời là:

- Bạch thầy, con vốn chốn không môn, nên khi đi xem phim cũng chả nhìn thấy cái gì ráo.
Nhìn mà không thấy, nghe mà không thông, đó là thiện căn của đức Phật.

Bần tăng vốn tưởng ni cô không thành thật, vì có ai đi xem phim mà không nghe không thấy bao giờ.
Nhưng nay đọc bài của chư vị mới hay ni cô đã thực tâm.

Đáng khen đáng khen.
Đáng làm đệ tử của Thích Tất Thẩy này.


_______________
Thiện tai thiện tai


http://ttvnol.com/f_260/p-17393814#post17393814
28/05/02 · 02:09
A di đà phật

Đúng là tăng hữu già đời mà non tu.

Tăng hữu thế là đáng đời lắm.

Bần tăng từ khi khai sơn kiến tự đến nay chưa bao giờ bị cháy chùa.

Thứ nhất là chùa phải xây bằng bê tông, thì làm sao cháy được

Thứ hai, là bần tăng cũng đổ bê tông tâm hồn luôn, sư cô và vãi già được bần tăng dậy dỗ từ thuở bơ vơ mới về, không được ghen bóng ghen gió với người ngoài.
Có ghen thì ghen trong chùa thôi, đóng cửa bảo nhau. Nếu có bực lắm thì lôi mấy con Đậu phụ ra mà đánh, để tiếng nó át tiếng cãi nhau đi

Thứ ba, bần tăng chuẩn bị rất nhiều nước dưới mọi hình thức trong chùa, từ rượu lậu đến nước mắm, sữa tắm, dầu gội đầu.... đảm bảo đủ dùng khi cháy chùa.

Thứ tư:: Tuyệt đối không thề : Đầu bạc răng long với các vãi già và sư cô, bởi đến nay bần tăng đầu đã bạc, răng đã rụng mà bảo bỏ họ nhất định không bỏ.

Vài đường cơ bản, nếu tăng hữu lĩnh hội được thì bần tăng sẽ công quả để dựng lại chùa

Nếu cần, bần tăng sẽ đi quyên giáo và công đức cho thêm mấy sư cô bên đó. Bên chùa của bần tăng thì đã thông báo không tuyển mà cũng không xong, nhiều thí chủ lao vào quá.


_______________
Thiện tai thiện tai