Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2002

Đêm trắng Hà Nội

Topic nguyên bản: http://ttvnol.com/f_179/80887

Khi đó 8 thằng ngồi máy lúc 2h sáng để viết

__________

25/2/2002

Một đêm đặc biệt với ngay cả những người đã từng quen thuộc, đã từng biết Hà Nội trong nhiều tháng ngày bình thường và vui nhộn.
Nhưng niềm vui ngày hôm nay dường như có những chiều sâu riêng không phải ai cũng có thể hiểu được.

Đèo đằng sau là một bao tải thịt 80kg, very talkative lượn quanh phố phường, cùng với 5 chiến mã chở toàn những men 7X, 7XHN, 7XSG.... Những con phố quen thuộc ban ngày giờ lặng lẽ trong đêm, nhưng lại ồn ào khi đoàn quân đi qua, như một cơn gió lạnh cuốn lá khô.

ATC xem thế mà lắm mồm ra phết, đúng như em Thobongnau đã từng nói "Không tưởng tượng được" Chitto vốn lắm mồm thì đã đành, nhưng những người khác cũng không vừa. Tu này, De này, Com này... toàn những anh tài đi đêm của 7X. Rượu đã tỉnh sau một chầu rượu ốc Núi Trúc, cái máu lãng tử đã khiến cả hội chẳng ngại đường xa.

Cũng đã lâu lắm Chitto mới đi dạo đêm. Đêm Hà Nội tĩnh lặng và đẹp đẽ như một người phụ nữ ngủ say thỉnh thoảng ú ớ gọi tên người tình dù chồng nằm bên cạnh. Đêm Hà Nội đẹp, tất cả những ai đã từng đi dạo với đúng nghĩa của nó đều có thể thấy được điều đó.
Đêm Hà Nội ú ớ bởi vì nó vẫn chứa đựng những thanh âm mà ngày thường ta không thể nhận ra. Những thanh âm đó, những cảm xúc đó có lẽ chỉ có những người tình cờ, những người không chủ định tìm kiếm mới nhận ra được. Cũng giống như một người phụ nữ đẹp, người chồng đã quá quen thuộc làm sao có thể thấy được cái đẹp nhìn ngắm hàng ngày?? Chỉ có những người tình vụng trộm mới biết yêu cái vẻ lặng lẽ trong lòng đó.

Những người hôm nay cũng giống như người tình vụng trộm, bỗng một lần qua ngõ, một lần chợt nhìn mà rồi yêu cái vẻ lạnh lùng, thanh cao của Hà Nội. Một chàng trai Sài Gòn, vốn quen nhìn những vẻ đẹp hào hoa rực rỡ chắc cũng ngạc nhiên khi thấy Hà Nội say ngủ và đang mơ màng gọi tên tình lang..... Ơi Hà Nội, cũng không phải người nào cũng cảm nhận giống nhau, nhưng cái thanh bình đến kỳ lạ ấy đủ làm tiêu tan mọi âu lo phiền muộn.
Thanh bình mà không buồn chán, lặng lẽ mà không lạnh lùng, im lặng mà sao tràn đầy tiếng cười nói trong lòng. Nhất là khi quanh ta là những người bạn. Những người bạn có cùng niềm vui, có cùng cảm xúc, có cùng ... giới tính...

Nhiều tình cảm vui, nhớ lẫn lộn, nhưng tuyệt nhiên không buồn. Một ngôi đền cổ trăm năm sống lại khi ta đến, một mặt hồ nổi sóng trong đêm như kể lại những thuở xa xưa, một bát cháo gà giữa lòng phố nhỏ, một cơn mưa bất chợt trên phố, một hàng net mở giữa đêm khuya.... tất cả hoà vào nhau làm thành một đêm thật đặc biệt.

Đây là nơi ngàn năm trước cha ông xây thành mở đất, kia là con đường thiên lý mà hàng triệu người con đã từ đó ra đi
Từ thuở mang gươm đi mở cõi
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long

Mỗi lần đi giữa lòng Hà Nội, là một lần thấy hiểu thêm tại sao ngàn năm qua cho đến tận ngày nay và còn hàng ngàn năm sau nữa Hà Nội vẫn sống mãi.

Nếu một mai, dù đi xa Hà Nội, dù không gặp những người bạn đang đi cùng hôm nay, nhưng tình yêu đối với Hà Nội, tình thân với những người bạn tôi hôm nay vẫn còn mãi.
___________
 
26/4/2003
(Khi đang ở UK)
Cảm ơn bác ATC đã "khai quật" lại bài này, để hôm nay (2/1/2011) đưa lại đây.

Đêm Hà Nội, đêm mùa đông hay mùa hạ, đều vương lại trong tôi những kỉ niệm.

Có ai thức, trắng cùng Hà Nội
Rơi trên phố vắng
Lặng hương ngọc lan
Một mảnh trăng non qua dải mây tan
Đưa tiếng bước dạo hè nửa cũ
Thương rêu bờ rào xưa ủ rũ
Tiếng chổi khuya quét nỗi đời thường
Tay lạnh sương
Vai ai và trong vắt
Đắm chìm sau những ngày
Tan xa vào ký ức

Đường vướng chân và hồn vương phố cổ
Muốn một lần ngửa mặt hứng sao
Đang nơi nao
Hỡi thần Ngựa trắng
Hỡi tiếng Ngọc Hồ
Rung gọi trong giấc mơ
Cho ta về chốn cũ

Có nỗi nhớ chảy theo ngói đổ
Và một mình lăn lóc với hoàng hoa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét