Chia tay hồ Lugu, còn quá nhiều điều để nói...
Muốn viết nhiều hơn, nhưng lại sắp đi rồi. Không biết sau này muốn viết về hồ Lugu nữa thì nhét bài vào đâu???
Đường về lại mê mải trong dã quỳ, và đèo, và núi.
Về đến Lệ Giang vừa kịp bắt chuyến xe cuối cùng đi Shangrila, lúc lắc lúc lắc, lại lá vàng trong nắng cuối ngày...
Shangrila, những sắc màu cơ bản
Shangrila, một chấm đỏ giữa trời đông, đủ ấm lòng lữ khách
Rời khỏi hồ Lugu trong nắng vàng, lá vàng, để đến với Shangrila lạnh hơn, xám hơn, tấp nập hơn, mỗi người một cảm nghĩ. Nhưng trời vẫn xanh thế.
Không thể nào quên được phút giây trên chuyến xe ấy, khi ba kẻ xa lạ ngồi trên băng ghế cuối cùng của chuyến xe chạy vào đêm, gật gù ngồi hát.
Khi xe đi ngang qua phía Tây của Ngọc Long tuyết sơn, trăng cũng vừa lên. Và đã được thấy một cảnh tuyệt diệu, khi ánh trăng chiếu rọi làm đỉnh núi tuyết sáng lên huyền ảo. Chỉ một phần đỉnh núi thôi, cũng đủ khiến người ta thấy được sự chở che của dãy núi thiêng.
Thế rồi, sau những lúc rì rầm trò chuyện, ba đứa không thể nhịn được cảm giác muốn hát lên, khi xe xuyên qua những dãy núi, những con đèo, băng ngang những đồng cỏ, bồng bềnh trong ánh trăng...
Chúng tôi cứ thế ngồi hát, từ những giai điệu tình ca đến khúc quân hành, từ bài hát trẻ thơ đến những tâm sự xa nhà, từ câu từ liêu trai của nhạc Trịnh đến bài hát Nga hào sảng...
Thảo nguyên bát ngát bao la tận chân trời
Cỏ cây hoa lá hương thơm toả ngát đồng
Tìm em năm tháng thấy đâu hình bóng người
Em thân yêu ơi biết em giờ này nơi đâu...
Hơn chín giờ tối, xe đổ đoàn người xuống một ngã tư. Chiếc taxi đưa chúng tôi đến với khu phố cổ của Shangrila, mà tên gốc tiếng Tây Tạng là Gyalthang. Có lẽ ngày xưa cư dân cũng chỉ tập trung ở đây thôi, gần chân ngọn đồi cao mà người Hán đặt là Quy Sơn.
Gần mười giờ tối, các cửa hàng trong khu Gyalthang đóng cửa gần hết. Bên ngoài các nhà nghỉ chỗ nào cũng có tấm biển nhỏ "còn phòng trống", nhưng chỗ nào cũgn cửa đóng then cài. Đi đến quảng trường trung tâm, còn một cửa hàng bán đồ lưu niệm mở cửa, chúng tôi vào hỏi thăm, cậu trai nhiệt tình chỉ chỗ đến một nhà nghỉ gần đó... Một chỗ nghỉ rất thích, với toàn bộ nhà bằng gỗ, phòng ba giường ấm áp.
Rồi sáng sớm mai ra, cuộc sống của khu phố bừng lên...
Một khung cửa trong nắng sớm
Ba đứa đi lên ngọn đồi phía sau khu phố cũ, đường thoai thoải. Trên đồi có một ngôi miếu tường gạch mái cong, cửa khoá im lìm. Từ đây nhìn xuống các lớp mái dưới chân, và bên kia là một ngôi chùa Tạng, tên là gì cũng không nhớ nữa.
Ngôi chùa Tạng dựng trên đỉnh ngọn đồi, bên cạnh có một chiếc Pháp luân chung khổng lồ, cao đến mười mấy mét. Những Phật tử cần mẫn kéo cho chiếc tháp đó xoay không ngừng, để chuyển ngàn vạn lời kinh Phật lên đến khắp vũ trụ. Hình ảnh Pháp luân chung hiện diện và gắn với đời sống của người Tạng đã cả nghìn năm qua.
Từ ngọn đồi sau khu phố cổ, chúng tôi đi lên ngọn đồi Quy Sơn cao hơn, trên đó có một ngôi chùa thấp thoáng. Đồi đất khô, cây đã trụi hết lá, và trời thì xanh ngăn ngắt.
Đi dần lên Quy Sơn, Shangri-la trải rộng bên dưới như một bức tranh nhiều mảng. Một ngôi chùa Tạng, một ngôi đền Hán, những mái ngói cũ kĩ, những toà nhà vuông mới, một dải núi xa, làn nắng sớm lan xua dần sương giá.
Cái hồn cũ của thị trấn Gyalthang đã dần bị bó hẹp lại, co cụm, vùng vẫy giữa những ngôi nhà mới, để mang tên là thị trấn Trung Điện (Zhongdian), rồi khi cái tên Shangri-la huyền thoại được giới du lịch bàn luận, thì lại một lần nữa đổi tên.
Rốt cuộc, Shangri-la có thật trên cõi đời này không? Shangri-la là đây hay còn đang phiêu bạt, trôi nổi nơi nào?
Lên trên đồi cao, phong cảnh đẹp như tranh vẽ: Một đàn ngựa thong thả ăn cỏ trên triền đồi, nắng chiếu rực rỡ qua những tàng cây, và xa xa là dãy núi có tuyết phủ trắng. Trời một màu xanh ngắt, và người một niềm ngây ngất. Từ dưới đi lên những bà những chị mang đồ lễ lên chùa, vừa đi vừa rì rầm trò chuyện.
Bình yên và sống động, đời thường mà linh thiêng.
Bình yên và sống động, đời thường mà linh thiêng.
Đường đi lên phía đỉnh đồi
Một phút nghỉ chân
Ngôi chùa Tạng trên đỉnh đồi tràn ngập trong sắc màu của những lá cờ sặc sỡ. Mỗi lá cờ là một bài kinh cầu nguyện, được treo lên khắp nơi để gửi lời của những kẻ mộ đạo đến với thập phương chư Phật.
Trong luồng gió, tưởng như nghìn vạn lời kinh đang vang lên rầm rì, rầm rì. Và khắp xung quanh, muôn vạn chư Thiên cũng đang nguyện cầu cho chúng sinh cõi Sa Bà.
Trên và dưới
Cuộc sống của người dân Shangrila
Một con phố nhỏ Shangrila
Một bức tường đá
Hơn một năm đã trôi qua, từ những ngày cuối của chuyến đi. Đôi lúc nhớ lại vẫn thấy còn tha thiết. Hình như mình chưa viết hết về những ngày này.
Sắp tới lại có chuyến đi dài, mỗi lần, mỗi lần lại là một điều mới. Nhưng ngay cả những điều cũ dường như cũng mới.
Sắp tới lại có chuyến đi dài, mỗi lần, mỗi lần lại là một điều mới. Nhưng ngay cả những điều cũ dường như cũng mới.
Nhớ những vạt cỏ vươn trên mái nhà trong nắng chiều, trong hoàng hôn. Cỏ dại mà hình như người còn dại hơn. Cỏ hoang mà lòng mình còn hoang hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét